Vũ Toái Hư Không

Chương 207 : Nổi gió

Ngày đăng: 23:55 19/04/20


- Cổ lão huynh, gần đây không để huynh ra ngoài, thật là ủy khuất huynh rồi!

Trầm Côn cười hì hì vừa vỗ vai Cổ Nguyệt Hà, chỉ vào cảnh vật trước mắt nói:

- Lão huynh nhìn trước tiên nhìn nơi này một chút, huynh nhận thức lai lịch chỗ này chứ?

- Tàng Linh Bảo Huyệt?

Cổ Nguyệt Hà không hổ là lão tổ Thiên Cơ Môn, liếc mắt một cái liền nhìn ra được hình dạng phong thủy nơi này, tuy nhiên hắn tự nhiên cũng đã nhận ra được, sau khi trải qua một lần tu luyện của Trầm Côn và A La, nơi này đã là một khối tử địa không có bất kỳ giá trị phong thủy nào.

- Lão nhân ngài thật sự là phong thủy đại sư a.

Trầm Côn nhẹ nhàng vỗ mông ngựa:

- Chính là ngài có thể giúp ta một việc không? Cải tạo địa mạo chỗ này, khiến cho nó trở lại là Tàng linh bảo huyệt.

- Thay đổi địa mạo?

Cổ Nguyệt Hà bĩu môi nói:

- Cao nhân tự nhiên có thể làm được, nhưng mà ngươi không sợ sau khi ta ra tay sẽ bị trời phạt sao?

- Không cần ngài phải rat ay, ngài chỉ cần nói cho ta biết, ta tự đi làm! Như vậy ngài sẽ không bại lộ ra năng lực của ngài, Thiên Khiển tự nhiên cũng sẽ không tìm tới cửa!

Cổ Nguyệt Hà chỉ điểm, chính mình động thủ đi làm, đây là biện pháp mà Trầm Côn mới vừa nghĩ ra được để tránh né Thiên Khiển, theo như hắn nói thì chỉ cần Cổ Nguyệt Hà không động thủ vậy thì chín chín phần trăm là Thiên Khiển sẽ không xuất hiện.

- Chủ ý này cũng không tồi!

Cổ Nguyệt Hà vuốt chòm râu dê, liếc mắt nhìn Trầm Côn:

- Tuy nhiên tiểu tử ngươi không về nhà mà lại ở đây sắp đặt Tàng Linh Bảo Huyệt làm gì?

- Việc này ngài đừng hỏi làm gì, một câu thôi, giúp hay không!
- Dạ gia xuất hiện sao?

- Dạ gia còn chưa tới, nhưng mà…Tình huống có chút quái lạ!

A Phúc vẻ mặt mê mang:

- Đại thiếu gia, người đoán ta nhìn tháy ai sao? Tô gia, không ngờ là Tô gia bị người đuổi ra khỏi thành Tân Nguyệt, Tô An Chi, Tô Nhất Minh đều trở về!

Đang khi chuẩn bị đối phó Dạ gia, Tô gia lại xuất hiện trước…

Trầm Côn cùng A La nhìn nhau, đều cảm thấy được chuyện này có chút quái lạ, Tô gia là bị Trầm gia đuổi đi, ở thời điểm Trầm gia như mặt trời giữa trưa, mà bọn chúng còn dám trở về, đây quả thật là việc lạ. Hơn nữa, Dạ gia lại sắp động thủ, bọn chúng lại chọn thời điểm này trở về, không khỏi quá xảo hợp đi?

Chính là muốn nói Tô gia rắp tâm hại ngươi thì cũng không đúng, bọn họ cực mạnh là Tô An Chi cũng chỉ là Hoàng Nguyên Vũ tông, Trâm Côn dùng một ngón tay cũng có thể xử lý hắn, chỉ bằng chút thực lực này, Tô gia không thể nào có thể trở lại làm phiền a!

Mang theo nghi vấn liên tiếp, Trầm Côn đi tới đông môn thành Tân Nguyệt, thấy được đội ngũ Tô gia đang chuẩn bị vào thành, cặp mắt ti hí của hắn lập tức híp lại. Nguồn truyện: Truyện FULL

Trở về không chỉ là Tô gia phụ tử ngày trước bị Trầm Côn đuổi đi mà còn cả mấy ngàn người Tô gia, hiện giờ bọn họ cũng đã trở lại, mấy ngàn người này đang nối đuôi nhau vào thành, bọn họ mặc hỉ phục (quần áo mặc trong dịp vui) màu đỏ, trang sức đẹp đẽ treo đầy xe ngựa, mỗi người đều là mặt mày hớn hở. Vẻ vui mừng này không giống như là về đầm rồng hang hổ đang bị địch nhân chiếm giữ, mà là đang chuẩn bị đi dự hỉ yến long trọng vậy.

Mặt khác, có mấy lão nhân đi ở đầu hàng ngũ, sau khi bước vào khu vực đất thành Tân Nguyệt, bọn họ lập tức quỳ xuống, hôn bùn đất dưới chân.

Trầm Côn cách quá xa nên không nghe rõ bọn họ đang nói gì. Tuy nhiên nhìn bộ dáng bọn họ kích động lão lệ ung hoành cơ hồ muốn ngất đi kia, rõ ràng là một đám lão nhân đáng thương đang vui mừng vì lá rụng về cội. Trên thực tế, trong đội ngũ Tô gia phần lớn là người già, phụ nữ và trẻ em.Dẫn theo đội ngũ như vậy, xem ra Tô gia không phải là muốn tới làm phiền.

Trầm Côn thoáng yên tâm, giương mắt vừa nhìn, Tô gia gióng trống khua chiêng quay về thành Tân Nguyệt sớm đã kinh động Thẩm gia, một đội khoái mã kỵ binh Thẩm gia đang từ trong thành đi ra, đi đầu chính là Thiết hòa thượng đã lâu không thấy.

- Ha ha, nghĩa phụ tới rồi!

Trầm Côn tự đáy lòng mỉm cười, Dạ gia chưa động thủ, hắn cũng sẽ không ngu ngốc đến độ liền bại lộ thân phận vào lúc này, nghĩ một chút, hắn liền đem hắc bào phủ kín từ đầu đến chân mình, cười híp mắt xen lẫn trong đám đông…