Vũ Toái Hư Không

Chương 209 : Cú đâm đầu tiên

Ngày đăng: 23:55 19/04/20


Trầm Côn cũng chưa từng gặp qua người này, nhưng mà cũng thấy rõ sau lưng người này có hai đội bạch y võ sĩ (bạch y: áo trắng). Trên cổ tay áo bọn chúng đều thêu một chữ "Yến" nho nhỏ, trong lòng chợt nổi lên chuyện năm xưa, lúc hắn còn chưa rời khỏi Tân Nguyệt Thành, đó là trận chiến của Trầm Côn cùng tiểu thiếu gia của Lăng Vân Tông. Sau đó, La Triết dùng lệnh bài Yến Sơn Hầu hại Trầm gia, vũ nhục Trầm Phù Đồ, suýt chút nữa là chết trong oan nhục. Người thanh niên tuấn lãng này chính là Yến Sơn Hầu của Đại Triệu - Yến Nan Quy. Tên cừu nhân này đến đây làm chi?

Trầm Côn nhíu mày, lén trốn trong đám người, đánh giá về Yến Nan Quy… Yến Nan Quy chỉ vào thiết kích ở sau lưng do bốn tiểu đồng mặc bạch y, đang nâng một cái chuôi kích lớn màu đen, đi vào trước cửa thành, hắn đem đại kích quăng ra trước mặt Thiết hòa thượng, cười nói:

- Trước kia Tiểu Hầu cùng Trầm gia có chút va chạm, không khỏi làm người Trầm gia mang nghi ngờ, Thiết Can kích này tạm để ở Trầm gia, Yến Sơn Hầu cùng tất cả tùy tùng đều không mang binh khí vào thành!

- Được, nếu ngươi dám gây chuyện ở đây, ta sẽ hủy cái chuôi binh khí này của ngươi!.

Thiết hòa thượng tức giận hừ một tiếng, lách mình nhường đường. Yến Nan Quy bước qua cửa thành, nhuyễn kiệu (chắc 1 loại kiệu xa hoa) cũng thuận thế theo vào, tựa hồ Bắc Bình Vương mang tâm sự nặng nề nào đó nên cũng không muốn cùng chào hỏi người Trầm gia.

Trầm Côn lén ra ngoài thành nhìn trộm một hồi, chỉ thấy vương công quý tộc của vương triều Đại Triệu nườm mợp không dứt. Ồ! Còn có đại nguyên soái Triệu Hồng cùng hơn mười cao thủ hoàng thất mà hắn chưa từng gặp mặt. Nhìn ra tất cả những điều này, khóe miệng của Trầm Côn cũng dẫn nhếch lên. Ngày mốt chính là ngày đại lễ tế tổ của Trầm gia, Hoàng Kim Huyết Tộc phái Tô gia tiến vào Tân Nguyệt Thành, mà hoàng thất cũng cử quan lớn, quý tộc quyền quý đến. Rốt cuộc là bọn họ muốn làm cái gì?

A La đứng một bên cũng nói:

- Tình huống này có gì đó không đúng, nếu chỉ là Hoàng Kim Huyết Tộc đến đây còn có thể hiểu là mưu đồ của Dạ gia. Nhưng mà tại sao hoàng thất Đại Triệu cũng cử người đến đây?

Nghĩ nghĩ rồi Trầm Côn bĩu môi nói:

- Đến hết đi, quản chi là ai tới, bần tăng muốn cho chúng biết một câu: Ai dám động đến Trầm gia, lão tử sẽ đập bể trứng của hắn!

Cư dân Tân Nguyệt thành gần đây sống trong không khí vui vẻ rộn rã, cũng là bởi ảnh hưởng từ nghi thức tế tổ thứ nhất của Trầm gia. Từ đầu tháng trước, trên các đường phố lớn, Trầm gia đã bố trí tiệc rượu, chỉ cần nói vài lời tốt đẹp, là có thể có một bữa cơm no đủ. Tới ba ngày gần tới buổi tế tổ chính thức, Trầm gia lại càng hào phóng giúp tiền, chỉ cần nguyện ý nói tốt, hướng bài vị Trầm Tín bái tế, toàn bộ sẽ được hưởng một chút lễ vật. Cho nên cũng không có gì bất ngờ khi ba ngày đầu tháng bảy, mấy vạn bình dân Tân Nguyệt thành lũ lượt kéo nhau hướng về phần mộ tổ của Trầm gia ở vùng ngoại ô.

Ách, được rồi, người Trầm gia cũng phải ngượng ngùng thừa nhận một sự việc: phần mộ Trầm gia nói là phần mộ tổ tiên, kỳ thực cũng chỉ là trên một ngọn núi nhỏ, chung quanh xây một ít kiến trúc mà thôi, cũng chỉ cách Tân Nguyệt thành hơn mười dặm đường, bên trong cũng chỉ có độc một nấm mồ - Trầm Tín chi mộ!

Trầm gia cũng không muốn phần mộ tổ tiên sơ sài như vậy, nhưng bọn hắn cũng không có cách nào, sự nghiệp của Trầm gia nhiều lắm cũng chỉ mới hơn hai mươi năm, cũng chỉ có Trầm Tín một mình chống đỡ. Tới khoảng gần trưa, mấy vạn bình dân đã đứng chật kín như niêm quanh mộ tổ tiên Trầm gia. Tuy rằng Trầm gia muốn bố trí lều trại cho chứa mấy vạn người, nhưng cũng có vẻ không đủ dùng. Cuối cùng, bình dân và quyền quý đứng lẫn lộn vào nhau.
Nghe xong lời này, các tân khách chợt lờ mờ đoán ra: "Hắc hắc, ý của Công Tôn Viễn là đến đây từ hôn sao? Là hắn muốn... từ hôn?", "Không thể nào? Hôm nay là ngày tế tổ của Trầm gia, lúc này có mấy vạn người, vậy mà hắn muốn từ hôn, đây không phải là muốn hắt bát phân lên đầu Trầm gia sao, muốn Trầm gia cả đời không còn mặt mũi ngẩng đầu sao?", "Tất cả mọi người cẩn thận một chút, công khai từ hôn, hừ đừng nói là Trầm Phù Đồ tính tình nóng nảy, coi như là một kẻ bất lực, gặp chuyện này cũng không thể tha được, nhất định sẽ có đánh nhau..."

Thực khách ở đây đều hiểu tính tình của Trầm Phù Đồ, đều lo lắng kiếm một chỗ an toàn. Quả nhiên, vừa nghe Công Tôn Viễn nói lời khó nghe vậy, Trầm Phù Đồ sa sầm mặt:

- Công Tôn Viễn, ngươi muốn nói gì? Nam nhi đại trượng phu, lấy tín dựng thân, một lời nói một gói vàng! Trầm Phù Đồ ta chưa bao giờ lật lọng, giải trừ hôn ước, tự nhiên sẽ không đồng ý!

Hắn dừng một chút rồi vỗ ngực nói tiếp:

- Hơn nữa Trầm Côn nhà ta nay cũng là thượng tướng của Đại Triệu, đứng đầu Vô Ma Nhai, ở Cửu Châu đại lục cũng coi như một nhân vật hàng đầu, vào lúc này ta từ hôn chẳng phải là người trong thiên hạ chửi sau lưng là kẻ có phú phụ nghĩa sao!? Nghĩa phu phụ bất bất chấp sang hèn, Trầm Côn của ta tuyệt đối không bỏ hôn ước cùng Công Tôn Y!

- Ai da, lời nói này giống như nói Công Tôn gia ta trèo cao, với tới Trầm gia sao, các ngươi không chịu từ hôn chính là bố thí cho chúng ta sao!

Công Tôn Viễn cười lạnh vài tiếng, tựa như là có chỗ dựa vững chắc, ngẩng đầu lên:

- Hừ, đã sớm đoán được người không chịu từ hôn, bất quá ta khuyên ngươi tốt nhất hãy nghe ta nói xong đã, sau đó hãy quyết định, bằng không Trầm gia các ngươi phải chịu đau khổ.

Đứng trong một góc, Trầm Côn nhìn A La một cái, ý muốn nói: Dạ gia muốn áp bách Trầm gia, quan trọng nhất là cần một lý do. Bản thân mình cũng Công Tôn Y có hôn ước, hiện giời đưa Công Tôn Viễn tới từ hôn... Không cần phải nói Công Tôn Viễn chính là quân tiên phong, là phát đả kích thứ nhất.

Dạ gia, trò chơi bắt đầu rồi!