Vũ Toái Hư Không

Chương 213 : Võ thần cuối cùng

Ngày đăng: 23:55 19/04/20


- Người đâu, đem binh khí của Yến Sơn Hầu mang tới đây.

Trầm Phù Đồ cao giọng phân phó.

Rất nhanh, bốn tên gia tướng khiêng tới một cây đại kích, thân kích thon dài, đầu kích chừng hai xích, nguyệt nha (hình trăng lưỡi liềm) trên mũi kích óng ánh hàn quang...

Thành thật mà nói, cái thiết kích này hình thế không tệ, nhưng mà ở Cửu Châu ngành rèn phát đạt cao độ, thần rèn tầng tầng lớp lớp, nó cũng chỉ là hình thế không tệ mà thôi. Rất nhiều người đều biết Yến Nan Quy có một cây thiết kích như vậy, nhưng chưa từng có người nào nghe nói qua, Yến Nan Quy dùng cái thiết kích này đánh bại cao thủ thành danh nào, lập được bất thế công lao sự nghiệp gì.

So sánh với uy danh hiển hách của Yến Sơn Hầu ở Đại Triệu vương triều, cái thiết kích này gần như bị mọi người quên lãng... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn

Cho dù có người nhắc tới nó thì cũng mang ý vật quý nhờ chủ... Thiết kích? Hừ, nếu cái kích này không phải là nằm trong tay Yến Sơn Hầu, ai biết nó là cái quái gì?

- Con khỉ kia, trận thứ hai này vẫn là do ngươi xuất chiến sao?

Thiết kích sắc bén nhẹ nhàng chỉ về phía Bất Sắc, Yến Nan Quy mỉm cười nói.

- A di đà phật, đương nhiên...

Bất Sắc vừa định thừa nhận là do mình xuất chiến, thế nhưng nhìn kỹ một chút thiết kích trong tay Yến Nan Quy, hắn bỗng nhiên cảm thấy một loại cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng...

Đây là một loại cảm giác vô cùng huyền diệu, thật giống như Bất Sắc kiếp trước đã từng bị cái thiết kích này đánh bại, mặc dù muốn lấy dũng khí đánh thêm một trận nữa, thế nhưng từ trong xương cốt lại hoàn toàn không có lòng tin.

Bất Sắc chớp chớp mắt, cảm thấy mình nên rời khỏi đây ngay. Thế nhưng Yến Nan Quy đã thuận theo lời của hắn mà nói.

- Đương nhiên? Đương nhiên là do ngươi xuất chiến, đúng không?

Yến Nan Quy mỉm cười:

- Như vậy, chúng ta cứ dựa theo cá cược giữa ngươi và Bắc Địa vương, ta xuất ba kích, ngươi đỡ ba kích, được không?

- Ặc.

Bất Sắc kiên trì gật đầu.

- Có thể, nhưng mà... A di đà phật, Ngã Phật từng nói: đánh người không đánh mặt, sát nhân không sát căn, ngươi không thể đánh hàng của bần tăng. Nếu không Phật sẽ tức giận đấy.

Vừa nói, nó vừa đem quần cộc màu đỏ mặc vào, còn kiếm ở đâu ra một tấm sắt rồi nhét vào trong quần...

Yến Nan Quy bị bộ dạng thơ ngây này chọc cho cười ha hả, sau đó, thiết kích của hắn đột nhiên ra.

- Kích thứ nhất, lấy đầu của ngươi.

Hắn xuất chiêu rồi.

...

Không giống với sự sắc bén của Bắc Địa vương, thiết kích của Yến Nan Quy rất quái lạ. Hắn rõ ràng giơ thiết kích lên cao, mượn chiêu Thái sơn áp đỉnh trong côn pháp, hung hăng đập về hướng đầu khỉ của Bất Sắc. Thế nhưng, nguyệt nha trên đầu kích khi đi tới đỉnh đầu Bất Sắc, hết lần này tới lần khác cho người ta một loại cảm giác hồng mao tung bay, thật giống như một mảnh lông chim không có trọng lượng, nhẹ nhàng mà rơi xuống.

Người sáng suốt cũng nhìn ra được, cái này gọi là làm cử trọng nhược khinh, là đem chiêu thức tu luyện đến tiêu chí thu phóng như thường.

Keng.

Nguyệt nha khẽ điểm trên đỉnh đầu Bất Sắc, phát ra tiếng keng keng của kim loại, sau đó Yến Nan Quy thu kích, lùi lại mười mấy bước.

- Đầu khỉ cứng thật.

Yến Nan Quy cười nói:
Người cưỡi ngựa đỏ, tay cầm Phương Thiên Họa Kích, mặc Thú Diện Thôn Thiên giáp, hai mắt lạnh lùng nhìn một cái khiến Trầm Côn và bốn vũ hồn của hắn nhất thời sởn gai ốc.

- Phật?

Nam nhân này ở trong thế giới linh hồn nhìn thấy Minh Vương pháp tướng của Trầm Côn, lạnh nhạt hỏi một chữ.

Trầm Côn mãi sau mới có phản ứng, ý tứ của cái chữ này là --- Ngươi có Minh Vương pháp tướng hộ thể, là hóa thân của Phật đà sao?

- Ta, ta là đệ tử Phật môn.

Trầm Côn liếm lưỡi, hồi đáp.

Nam nhân đó hơi gật đầu.

- Tới giết ta sao?

- Ấy kìa! Lão huynh ngươi nói đùa gì thế?

Trầm Côn vội vã nói:

- Ta và ngươi không oán không cừu, căn bản không sinh cùng một thời đại, ta làm gì có lý do mà giết ngươi.

- Không có lý do?

Nam nhân này ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, trong giọng nói lộ ra chút bi thương:

- Ta đây làm nô ba họ, người người đều muốn tru diệt, đây không phải là lý do sao?

Đột nhiên trường kích chỉ về Trầm Côn ở phía xa, trong con mắt như chim ưng của nam nhân này toát ra chút khinh thường.

- Nhưng mà ngươi bây giờ còn chưa có tư cách giết ta. Muốn giết ta, để tên họ Quan tỉnh lại rồi tới.

- Nhưng mà... Cho dù là tên họ Quan tỉnh lại... Ngươi có tư cách giết ta sao?

- Ha ha.

- Ha ha ha ha ha ha ha.

Trong một chuỗi tiếng cười gần như điên dại, nam nhân này chạy như bay mà đi, chỉ một trận gió đã khiến linh hồn Trầm Côn cầm cự không nổi, cảnh tượng trong thế giới linh hồn ầm ầm đổ nát.

- *

Trở lại thế giới hiện thực, Trầm Côn hung hăng chửi một câu, quẹt trán một cái, trán ướt sũng mồ hôi lạnh.

A La vội hỏi.

- Ngươi thấy gì?

Trầm Côn lại chửi một câu, sao đó bĩu môi, phun ra mấy chữ:

- Võ thần cuối cùng.