Vũ Toái Hư Không

Chương 220 : Diêu Quang (3)

Ngày đăng: 23:55 19/04/20


- Câu dẫn?

Bỏ qua vết thương đang đau nhức, Trầm Côn trong lòng vừa động, cười tủm tỉm nói:

- Đúng vậy nha, ta đi câu dẫn nữ hài tử, lại còn là quận chúa nữa đó, mỹ nữ sư phụ ngươi có ý kiến gì không?

Bốp!

Một cái gối bay thẳng đến cái đầu bóng lưỡng của Trầm Côn.

- Ngươi còn mặt mũi tìm ta nói ý kiến?

A La tức giận nhấc cái gối thứ hai lên, liều mạng đập tới tấp:

- Ngươi xem ngươi đã làm cái gì? Nam nữ thụ thụ bất thân, thế mà ngươi dám cùng một nữ hài tử cưỡi chung một con ngựa, ôm ôm ấp ấp chạy qua mấy chục dặm sơn đạo… Đường đi gập ghềnh xóc nảy, da thịt ma sát, ngươi thực thích chí?

- Ai u, xem mỹ nữ nói kìa, thích bình thường, thích bình thường thôi…

Trầm Côn thật đúng là cảm thấy được sau lưng vẫn còn cảm giác mềm mại êm ái, mơ hồ vương vấn hơi thở ngọt ngào của Triệu Lạc Trần…

Bất quá thoải mái nhất không phải việc này, điều làm Trầm Côn vui vẻ nhất là: lần trước hắn cõng Triệu Lạc Trần đi cả chục dặm, A La mặt mỉm cười vui vẻ, giống như đang chúc hai người hạnh phúc, mà lúc này đây… A La phát hỏa, lại còn lấy gối đánh người.

Chuyện tốt, chuyện tốt…

Trầm Côn cũng quơ lấy một cái gối đầu, quay lại chống trả, hai người cứ thế gây loạn trong trướng bồng.

Ngay khi hai người bọn hắn sôi nổi đại chiến, Thiết Hòa Thượng vén màn bước vào, nhìn thấy hai người quần áo xộc xệch, toàn thân dính đầy lông ngỗng trắng xóa, trừng mắt quát:

- Còn ở đây làm gì? Mau đến mà xem đi, Hầu Tử sắp không xong rồi.

- Yên tâm, yên tâm, ta đi xem ngay đây!

Ngoài miệng nói lập tức đến xem đồ đệ, nhưng Trầm Côn còn thuận tay lấy gối đập thêm một cái lên đầu A La.

- Dám đánh lén ta?

A La giận tím mặt, vung chăn bông trùm lên người Trầm Côn, sau đó hai tay cầm gối đập như mưa như gió…

- Bà nội nó chứ, các ngươi rốt cuộc có lương tâm hay không?

Thiết Hòa Thượng kinh ngạc ngây người, vì Trầm gia, Không Sắc bị Trương Nguyên đánh đến mức huyết nhục mơ hồ. Cả Trầm gia lúc này đang ra sức tìm cách cứu chữa cho ân nhân, nhưng trong lúc khẩn yếu quan đầu, cái tên sư phụ Trầm Côn này vẫn còn có thể cùng mỹ nhân cãi lộn, thậm chí còn tươi cười đến mức mắt nhỏ lóe sáng?!!!?

Còn có A La, nàng ta rõ ràng biết Không Sắc sắp đứt hơi đến nơi, sao lại cùng Trầm Côn náo loạn như thế? Nàng bình thường đâu phải là cái loại vô tâm vô phế như thế a.

- Nghĩa phụ, người về trước đi, con sẽ mời thầy thuốc giỏi nhất đến, cam đoan sẽ không có việc gì.

Trầm Côn cười hì hì khoát tay áo, đẩy Thiết Hòa Thượng ra khỏi trướng bồng.

- Cái tên Hầu Tử kia lớp da ngoài đã thối rữa, máu chảy ra cả thùng, làm sao mà không có việc gì được?

Thiết Hòa Thượng chỉ hận rèn sắt không thành thép mắng mấy câu, giật cửa trướng bồng muốn tiếp tục xông vào, chính là vừa mới hé cửa, bỗng thấy một hòa thượng tuấn lãng từ trường bồng bước ra.
Bốn võ hồn đều cúi đầu suy nghĩ, có điều hồi lâu sau, cả bốn đều lắc đầu liên hồi.

- Việc duy nhất có thể làm bây giờ, chính là vận dụng lực lượng "Hồn Kinh" của ngươi, trước tiên bảo trụ linh hồn của Không Sắc đã.

Huyền Si bất đắc dĩ nói.

- Ai, ta đây phải đi bảo vệ linh hồn của hắn đã.

Trầm Côn tâm sự nặng nề đi đến trướng bồng của Không Sắc, A La cũng theo hắn đi.

Không Sắc nằm trên giường bệnh, cái đầu coi như còn nguyên, nhưng tứ chi vặn vẹo vô cùng quỷ dị, các vết thương lồi lõm trên người, những vết thương huyết nhục mơ hồ này là do linh phù gây ra. Mà trên tấm áo cà sa cùng quần chẽn màu đỏ treo trên giá cũng dính đầy huyết nhục của Không Sắc, ngưng kết thành những khối máu đỏ thẫm.

- Không Sắc, có nghe được ta nói gì không?

Trầm Côn nhẹ giọng hỏi.

- A di đà phật…

Không Sắc thấp giọng niệm Phật, tỏ vẻ hắn vẫn còn tỉnh táo.

- Trả lời được là tốt rồi, ngươi nghe cho kỹ, ta sẽ tiến vào thế giới linh hồn, bảo vệ linh hồn cho ngươi, đừng chống lại, phải tận lực phối hợp với ta, hiểu chưa?

Trầm Côn nhỏ giọng phân phó, hắn vận "Hồn Kinh" lên cho linh hồn chầm chậm tiến vào.

- Phật nói, hầu hiểu được…

Không Sắc suy yếu mở trừng hai mắt, khàn khàn nói:

- Sư phụ… Tiến vào linh hồn thế giới, phải cẩn thận một chút… Võ hồn của ta rất hung dữ…

Không Sắc cũng có võ hồn sao?

Lần đầu tiên nghe được chuyện này, Trầm Côn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, quay đầu lại nhìn A La.

- Chuyện này có gì kỳ lạ đâu, rất nhiều yêu thú đều có võ hồn.

A La nhẹ nhàng giải thích, sau đó ôn nhu nói:

- Không Sắc, võ hồn của ngươi có đặc điểm gì, nói rõ cho sư phụ ngươi biết, để sư phụ ngươi sớm có chuẩn bị.

- Võ hồn của hầu… là một nam nhân…

- Người này…

Không Sắc thật sự đến khí lực để giải thích cũng không có, thanh âm đứt quãng: