Vũ Toái Hư Không

Chương 228 : Người một nhà, thân huynh đệ (2)

Ngày đăng: 23:55 19/04/20


- Ta mặc dù không phải, nhưng lại có cái này có thể cho ngươi!

Trầm Côn cười híp mắt lấy ra Nhân tâm đan, trước mặt Trầm Ưng nhẹ nhàng hé ra một chút, nhất thời một cỗ hương khí tràn ngập cả khoang thuyền.

Tuy Trầm Ưng không phải Dược tề sư, nhưng hắn xuất thân danh môn, kiến thức rộng rãi, vừa ngửi hương vị Nhân tâm đan một chút, lại nhìn hình dáng viên thuốc, hắn theo bản năng vươn tay ra - không sai, thứ này cho dù không thể nghịch thiên cải mệnh, cũng tuyệt đối là linh dược cao cấp khó gặp, tuyệt đối có thể kéo dài tuổi thọ cho gia gia hắn!

- Ai, đừng nóng vội chứ…

Trầm Côn cười hì hì lật cổ tay thu Nhân tâm đan vào bình.

- Ta cần hoàn thuốc này.

Trầm Ưng lộ ra ánh mắt thâm trầm cố chấp:

- Nói ra điều kiện của ngươi, muốn tiền, muốn binh khí hay là muốn gì? Ngươi chỉ cần nói ra, ta sẽ cố trả đủ cho ngươi!

- Ai nha, chuyện này thật khiến ta khó xử…

Trầm Côn sờ sờ cằm:

- Ngươi có thể trả tiền cho ta, nhưng ta trước đây là con một phú gia ở thành thị, hiện giờ Sở Cung ứng vũ khí đạn dược lớn nhất Bắc Cửu Châu nằm trong tay ta, tùy tiện xuất ra mấy tấm ngân phiếu cũng sánh ngang với toàn bộ gia tài của Trầm gia nhà ngươi. Ngươi cũng có thể cấp cho ta binh khí, chính là ngươi thấy đó, ta là linh phù sư, ta chỉ cần giấy bút, chứ không cần đao thương hay kiếm của Trầm gia các ngươi… Còn những thứ khác, ta hình như cái gì cũng không thiếu, vậy ngươi nói…

Hắn kéo dài thanh âm:

- Ta tại sao phải đưa Nhân tâm đan cho ngươi?

Đúng vậy a, hắn dựa vào cái gì đưa nghịch thiên linh dược của hắn cho ta, cánh tay Trầm Ưng buông xuống.

Chính là tiếp sau, Trầm Côn lại cầm lấy tay hắn, đem Nhân tâm đan đặt vào lòng bàn tay hắn.

- Ngươi, ngươi thật sự cho ta sao?

Trầm Ưng giật mình nói:

- Ta không có gì để đổi lấy Nhân tâm đan của ngươi!

- Ngươi tiểu tử ngốc này a,

Trầm Côn lại châm biếm mắng một câu:

- Ta không phải đã nói rồi sao? Ta là đường ca của ngươi, cùng là người của Trầm gia, tất nhiên ta phải giúp người thân của mình, không cần phải báo đáp!!!!

- Ngươi, ngươi thực là họ hàng thân thích của ta sao?
Trầm Ưng nhanh chóng nói qua một lượt.

Mà trong lúc bọn hắn nói chuyện, Tần Lãng lại bón thêm một lần Ngưng thần canh nữa cho lão nhân kia.

Hắn cười nói:

- Sư phụ, thuốc này mùi vị thế nào, dễ uống không? Ha ha, ta biết, hơi khó uống một chút, nhất là sau khi uống hết, ngươi sẽ sống lâu thêm một chút, chịu thêm một chút đau khổ a!

Nói xong, hắn đứng lên, tiến đến bên cạnh Trầm Niệm Tổ, mở hai tay ra nói:

- Tội gì phải thế chứ? Ngươi đã chín mươi tuổi rồi, cho dù chết cũng chẳng có gì ân hận, vậy mau nói ra Huyết phách thạch giấu ở nơi nào, chỉ cần ngươi nói ra, ta liền cho ngươi chết thống khoái!

- Phi!

Trầm Niệm Tổ hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, bất quá đầu lão bị kéo ngược lên, nước bọt không phun lên được mặt Tần Lãng, mà rơi xuống chân lão.

- Súc sinh, Huyết phách thạch đã được giấu kỹ rồi, người cả đời này cũng đừng mơ tìm ra được!

Trầm Niệm Tổ nổi giận mắng.

- Lão khốn kiếp sắp chết rồi vẫn còn ngang bướng!

Tần Lãng bĩu môi, quát lên:

- Người đâu, … bón thuốc tiếp cho ta!

Chứng kiến cảnh này, Trầm Côn quay đầu liếc nhìn Trầm Ưng:

- Uy, Huyết phách thạch là gì? Công Thâu Nhã thì tìm ngươi đòi, Tần Lãng thì đòi gia gia ngươi, hình như là việc này rất quan trọng a!

Trầm Ưng khuôn mặt lạnh lẽo, hiển nhiên hắn không tín nhiệm Trầm Côn hoàn toàn, tất sẽ không nói ra chuyện cơ mật nhất của gia tộc.

- Yên tâm, ngươi không nói cũng không sao…

Trầm Côn chỉ chỉ Tần Lãng nói:

- Chờ cứu được gia gia ngươi, ta hỏi lão cũng được… Hiện tại ngươi có tin tưởng giải quyết ổn thỏa tên Tần Lãng kia không?