Vũ Toái Hư Không

Chương 246 : A Phúc xông lên (2)

Ngày đăng: 23:55 19/04/20


Thật lâu sau có rất nhiều người hỏi qua Trầm Côn, vũ hồn ở Cửu Châu có vô số, cái nào mới là vũ hồn mạnh nhất!?

Là cơ duyên xảo hợp lúc tới Tây Hàm Cốc, Tử Khí Đông Lai Vương Kiêu, hay là đệ nhất thiên hạ kì thư thú điển, tiến hóa Hồng Hoang Thú Thần Lý Mục? Hoặc là Bất Sắc trong nội thể Lục Bào Thần Tướng?

Trầm Côn quệt miệng, chỉ chỉ kẻ ngồi bên đấu địa chủ không dám gọi bài Cổ Nguyệt Hà – như Cổ huynh không còn không phải sao?

Ba lượt thiên khiển qua hết, cho thấy Cổ Huyệt Hà thật sự rất mạnh, nhưng hắn chưa có bao giờ dám nói, chính mình không thể địch nổi âm ô quát tháo, nghìn người sợ hãi, vạn người mạc địch, thẳng mời Trầm Côn quên luôn ngũ hổ tướng là ai, không hề hâm mộ Lục bào thần tướng chỉ là thân hình Hầu tử…

Thân ảnh ấy, thật sự đã từng tung hoành bát hoang, ba nghìn năm tại Cửu Châu chưa có kẻ nào có thể vinh quang xứng làm đối thủ, nhưng sau lưng A Phúc, hắn cũng chỉ có thể ảm đạm thở dài…

Anh hùng hào kiệt như ta, cũng không đấu lại vận số *** chó của A Phúc!

Đúng vậy, vận rắm chó A Phúc chính là một đoạn truyền thuyết, chiếu sáng Cửu Châu, vĩnh viễn không thể nào có thể nghiên cứu tính hợp lí như truyền thuyết!

Oanh!

Sau khi A Phúc hô to một tiếng "Xông lên", một đoàn hào quang từ trên trời giáng xuống, có lẽ là hỏa lôi, có lẽ là linh phù, hay là cơ quan tạc đạn (boom), dù sao A Phúc không có thấy rõ ràng! Hắn chỉ biết, một khi mình bị tia sáng này đánh trúng, kết cục tuyệt đối là bị nổ tan xác.

Hơn nữa hắn biết chắc rằng, khẳng định là hắn không tránh thoát!

Nhưng là…

- Phốc!

Một tiếng nho nhỏ trầm đục vang lên, thì ra là phần dưới Long Thanh Sơn không cẩn thận dẫm lên một hòn đá, hòn đá này hàng năm bị phong hóa, trên mặt có một lớp rêu xanh trơn ướt thật dày, một cước này dẫm xuống, Long Thanh Sơn đương trường ngã sấp, sau đó, thân hình to lớn của hắn gắt gao ôm A Phúc cùng một chỗ, theo triền núi liền lăn xuống nhanh như chớp.

Oanh, mới vừa lăn được khoảng cách hai ba mươi thước, quang đoàn rơi xuống đất, bạo nổ sơn động tứ phân ngũ liệt, thật xảo diệu A Phúc vừa lúc tránh được vụ nổ…

- A, đại thiếu gia còn ở trong sơn động!

A Phúc một mặt biến sắc, một mặt khóc thét hô to, hắn vội vàng muốn chết, nên vừa rồi lúc rửa sạch rương, đem đặt Trầm Côn cùng A La đặt vào bên trong thùng, để cho Long Thanh Sơn chở đi chạy trốn. Nhưng còn chưa kịp lấy cái rương này, hắn mải huyên thuyên cút luôn xuống dưới núi.

Xong rồi, cái động xong rồi, đại thiếu gia không còn… Nhìn thấy khói thuốc nổ bao phủ động khẩu, A Phúc tâm tê liệt phế khóc lớn.

- Đại thiếu gia, ta thực xin lỗi người a, trước tiên hẳn là nên đặt thiếu gia sau lưng Thanh Sơn, sau đó mới chạy đi a! A La thiểu thư, ta cũng thực xin lỗi ngươi a…

Một đường bước, một đường khóc, chỉ thấy trên trên rãnh nơi hai luồng nung núc thịt hợp thành một đoàn, chuyển động cực kì nhanh, vãi ra từng đống nước mắt…

- Đại thiếu gia a!

Thương tâm cực điểm hóa thành phẫn nộ, A Phúc khóc hận một trận sau đó nổi giận mắng:

- Lão tặc thiên, nếu ngươi đem thiếu gia trả lại cho ta, gia gia đây cho ngươi cười một cái!
A Phúc, ngươi phải tự lực cánh sinh a! Được rồi, trước tiên nghĩ xem nên làm cái gì trước!

Học bộ dáng suy tư của Trầm Côn, A Phúc ngồi xổm xuống, sờ lên cằm cân nhắc một hồi: "Đại thiếu gia đã từng nói, buôn bán, bước đầu tiên chính là chú ý hình tượng, không có vẻ mặt thành khẩn tươi vui, cười lộ hàm răng trắng, ai chịu giao dịch với ngươi a. Được rồi, trước chú ý hình tượng!

Trong rương lớn còn một ít đồ vật, hay là dùng đồ vật này vậy, A Phúc mặc cho mình khải giáp hồng sắc, một bộ râu hồng sắc, lại nhuộm đầu Long Thanh Sơn một đầu mầu hồng là chiến hùng…

Bước thứ hai, buôn bán giỏi là cần phải bí mật giá gốc, giá gốc bị người ta biết, còn kiếm được cái rắm nha!?

A Phúc lấy một ít xác tôm cua trên bờ biển, để lên trên che dấu Trầm Côn và A La trong rương, tiếp tục dán lên mặt rương giấy niêm phong…

Thứ ba, buôn bán phải học chính là lừa gạt…

Nhờ sự lăn lộn trước kia trong đám du thủ du thực, tục xưng là xã hội đen, A Phúc kiếm cho mình được một chúng minh thân phận mới, bảo đảm mấy tên tiểu tốt nhìn không phát hiện được.

Phen này ăn mặc vào, ra đến bờ biển hướng phía nước biển nhìn, hắc hắc, soi thấy lưng đeo song đao, khố hạ hồng hùng, hán tử tướng quân râu rậm uy vũ hùng tráng, ngực đeo hai quả huân chương, vửa nhìn là thấy thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú từng trải! Trong lòng cảm thấy vừa ý, vẻ vênh váo đắc ý hiện trên mặt A Phúc.

Trải qua hơn mười ngày đi trên bình nguyên, hắn đi qua ba tòa thành thị, cửa thành cũng đã dán lệnh truy nã với Trầm Côn, chẳng qua khi gặng hỏi A Phúc thì hắn trừng mắt, đưa ra chúng minh giả - tra cái rắm, lão tử chính là đại tướng quân Tống Nguyệt đế quốc, nhìn cái rương kia không? Đây là nhiệm vụ cơ mật, cho qua nhanh đi!

Thực thần kì, A Phúc cứ vậy nghênh ngang xuyên qua ba tòa thành thị. Bất quá hơn mười ngày sau, A Phúc rốt cuộc cũng không huênh hoang nổi nữa, bởi vì trong thời gian chạy trốn hắn chỉ lo dẫn người, một lượng bạc cũng không mang theo, mà Trầm Côn thì bạc đã rơi khi bơi, Long Thanh sơn lại càng chưa bao giờ mang bạc…

Kết quả, A Phúc không có tiền, đói cái bụng !

Thời điểm đi vào một tòa thành nhỏ hẻo lánh, A Phúc đói bụng đến phải mức choáng váng, cước bộ phù phiếm, mắt thấy tùy thời cũng có thể ngã xuống đất hôn mê.

Trong mơ mơ màng màng, hắn đi tới trước cửa thành thị, ngẩng đầu nhìn trên của thành lộ ra một tấm mộc bản, hẳn là tên thành thị này là Hắc Thổ gia thành!

- A, đây chính là tòa thành Hắc Thổ…

A Phúc vuốt vuốt cái bụng đang òng ọc, hung hăng gật đầu một cái:

- Tốt, ở chỗ này lừa một bữa cơm, sau đó đi tìm Mặc gia cơ quan sư!

Nói xong, hắn cơ hồ là té xuyên qua cửa thành... Mà Long Thanh Sơn lúc này tâm muốn chết cũng có, hắn thật muốn nói cho A Phúc, hai chữ hắc – thổ ghép lại, viết thành: Mặc! Nơi đây chính là tòa thành Mặc gia!

Nhưng mà ô hô thương thay, ở đây nhiều người lắm tai kiếp, tiểu sinh một khi miệng phun nhân ngôn, chẳng phải là đương trường bại lộ ra sao!? Thôi, thôi, không nói cũng thế, theo mập mập chết tiệt phát huy vận số *** chó thôi!

Không văn hóa, thật đáng sợ... . .