Vũ Toái Hư Không

Chương 252 : Làm mai

Ngày đăng: 23:55 19/04/20


- Một vị sư phụ khác của ngươi?

A La nhướng mày.

- Cổ Nguyệt Hà, đừng có vòng vo, nói thật đi, sư phụ khác của ngươi là ai?

- Cô nãi nãi, cái này còn phải nói sao? Người có nhớ ta khi còn sống có chức danh gì không?

- Đại Hán quốc sư, Thiên Cơ môn chủ, Đại Hán quốc sư...

A La đứng lên nhìn lại Cổ Nguyệt Hà bỗng nhiên trong ánh mắt hiện lên sự kính trọng khó tả, chắp tay nói:

- Là ta sơ sót, các vị quân sư vương triều Đại Hán tương truyền rằng, sư phụ của ngươi chính là vị đệ nhất quân sư của Đại Hán từ khi khai quốc bốn trăm năm trước đến nay…

- Đừng nói!

Cổ Nguyệt Hà hạ giọng xuống thật thấp rồi nói:

- Thủy Nhi bị chính vị sư phụ đó của ta phong ấn, bất quá không thể nói ra, đây là Thiên Cơ, phàm là liên quan đến thiên đạo đều không thể nói, nếu không sẽ dẫn tới Thiên Khiển!

- Được, ta không nói!

A La trịnh trọng gật đầu.

- Bất quá ta không rõ, Thủy Nhi đến tột cùng là người như thế nào mà khiến lão nhân gia đích thân phong ấn, lão nhân gia đó không phải là đã đi Ích Cốc rồi sao?

- Cô nãi nãi, người đừng ép ta!

Cổ Nguyệt Hà cười khổ nói:

- Tên của sư phụ ta không thể nói ra, ngươi chỉ cần biết danh tiếng của người là được rồi, thế nên Trầm Côn bây giờ phát tài lớn rồi! Mặc dù trong sử sách chỉ ghi Thủy Nhi là một nữ tử nhu nhược, nhưng trên thực tế, nàng chính là linh hồn nghệ sĩ mạnh nhất cho đến giờ, một nữ tử mạnh mẽ nhất thời đại, một khúc tiêu âm khiến chín tầng trời chấn động a!

- Đúng vậy a!

Nghe tiếng đàn chữa thương, A La thở dài nói:

- Chỉ là một phần linh hồn, một đoạn trí nhớ không hoàn chỉnh, tiếng đàn của nàng đã mạnh mẽ như vậy nếu Trầm Côn có được tất cả linh hồn của nàng ...

Được Cổ Nguyệt Hà gợi ý, bản thân nàng lại tinh thông sử sách cổ kim, A La đột nhiên nhớ ra thân phận của Thủy Nhi, nàng thấp giọng hô lên một tiếng:

- Cổ Nguyệt Hà, Thủy Nhi chẳng lẻ chính là…

- Người rốt cục đã nghĩ ra!

Cổ Nguyệt Hà thở phào nhẹ nhõm:

- Ngươi vạn lần đừng nói là ta cho ngươi biết, việc này liên quan đến thiên đạo tuần hoàn, cũng là việc trong thiên môn, là người phàm, chỉ có thể hiểu, không thể nói ra. Người đoán được là nhờ bản lãnh của mình, không quan hệ gì với ta!
- Ta hiểu, đột ngột muốn nàng tiếp nhận Quang Minh hoàng đại nhân, đúng là không thực tế, bất quá ta có thể giới thiệu cho nàng một chút, điểm tốt thứ nhất của Quang Minh Hoàng đại nhân chính là ngài có rất nhiều, rất nhiều tiền a…

- Vị tiên sinh này, xin ngài đừng nói nữa!

Mặc Anh quả quyết cắt đứt câu chuyện:

- Ngài nói những lời này, không cảm thấy quá đường đột sao?

Nàng cười tiếp lời.

- Ta biết Quang Minh Hoàng tiên sinh thực tâm nhưng là trong mắt của ta hắn chỉ là một người thú vị, đôi lúc nhát gan, đôi lúc lỗ mãng, lại có lúc nguyện ý vì ta liều mạng, có lẽ còn có võ công không tệ? Nhưng là...

- Ngươi đã nói như vậy rồi còn nhưng là cái gì?

Trầm Côn vỗ tay cười to:

- Tốt lắm, cứ định như vậy, để ta cứu tỷ đệ các ngươi ra ngoài, sau khi rời khỏi đây sẽ cho các ngươi thành hôn!

- Tiên sinh, xin hãy nghe ta nói hết!

Mặc Anh lớn giọng nói:

- Ta cùng Quang Minh Hoàng tiên sinh căn bản không có kết quả, không biết ngài có nghe được chuyện của ta không, ta đã nói với Quang Minh Hoàng tiên sinh, ta là con trưởng của Cơ Quan Hoàng, nhất định sống chết ở đây. Nhưng là ta không có nói cho Quang Minh Hoàng tiên sinh những lời này đến tột cùng là có ý gì!

Nàng bất đắc dĩ cười khổ:

- Ý tứ của những lời này là: ta là huyết mạch cuối cùng của Cơ Quan Hoàng Mặc Ly, muốn huyết mạch tổ tiên tiếp tục kéo dài cùng mở rộng, đệ đệ của ta phải cưới một cô bé mang dòng máu Mặc gia tinh khiết, mà ta cũng phải gả cho một nam nhân Mặc gia. Ta chỉ có thể gả cho nam nhân họ Mặc, bất kể ta thích hay là không thích, đây là sứ mạng mà tổ tiên để lại cho ta! Cho nên, chuyện giữa ta và Quang Minh Hoàng tiên sinh là không thể nào!

- Sứ mạng tổ tiên?

Trầm Côn sắp hết chỗ nói rồi. Hắn hoàn toàn không thể hiểu được ý nghĩ của Mặc Anh, vì một lời hứa hẹn với tổ tiên, nhất định phải lưu lại gả cho một nam nhân không biết là ai. Ai, mặc dù không hiểu nhưng Trầm Côn cũng hiểu một điều, Cửu Châu đại lục đối với việc nối dõi tông đường vô cùng coi trọng. Vì một câu nối dõi tông đường, có rất nhiều người đã làm ra những chuyện tình khó có thể hiểu được.

- Được rồi, không nói chuyện ngươi cùng Quang Minh hoàng nữa!

Trầm Côn bất đắc dĩ nói:

- Trước tiên rời đi đã rồi hãy nói!

- Ta đâu có nói là muốn đi?

Mặc Anh ở dưới giường lục lọi, lạnh nhạt nói:

- Ta phải gả cho một nam nhân Mặc gia, mà ngày nay, toàn bộ người mang họ Mặc đều ở trong toà thành này, ta đi chẳng phải là có lỗi với tổ tông sao?