Vũ Toái Hư Không

Chương 257 : Cuồng bạo tấn cấp (3)

Ngày đăng: 23:56 19/04/20


Cấp bậc cùng linh khí có quan hệ giống như nước cùng chén nước vậy. Thể tích của chén nước là cố định nên chỉ có thể dung nạp một khối lượng nước nhất định mà thôi, một khi chén nước đã không dung nạp được hết số nước thì ta phải dùng đến thùng nước nếu không nước trong chén sẽ bị tràn ra ngoài.

Trầm Côn chính là đang trong tình trạng như vậy, hắn trước sau hấp thu linh khí của bốn, năm trăm nhân mạng, chén nước đã sớm dung nạp đến cực hạn của nó. Lúc này hắn lại hấp thụ thêm linh khí của Tử Nguyên đỉnh phong Công Thâu Thiên, nếu như không tấn cấp để mở rộng khả năng dung nạp linh khí thì có lẽ hắn sẽ bị linh khí bạo liệt mà chết.

- Đi!

Thừa dịp Công Thâu Thiên chết trận, Họa Địa Vi Thành mất đi người chưởng quản, Trầm Côn liền hét lớn một tiếng cầm lấy Phượng Chủy đao đánh giết ra đến cửa thành.

Theo sau là Long Thanh Sơn cõng A Phúc cũng nhanh chóng ra đến cửa thành. Khi nhìn thấy hệ thống phòng không của tòa thành vẫn đang đóng kín, Long Thanh Sơn mở miệng gầm lên một tiếng long ngâm, bảo mọi người ngồi lên lưng rồi nhanh chóng bay lên bầu trời…

Chỉ nửa phút sau khi bọn hắn rời đi, tất cả các khu vực trong thành đều khôi phục trật tự. Rắc, rắc, rắc, các khối máy móc liên tục tổ hợp biến đổi. Cả tòa thành rùng rùng biến đổi. Chốc lát sau, một cái đầu khổng lồ hiện ra, bên dưới là những cái chân đang từ từ đạp đất, tòa thành lúc này đã trở thành một vị chiến thần ba đầu sáu tay vô cùng đáng sợ.

Đây chính là cơ quan chiến khí mạnh nhất của Công Thâu gia: Đại địa Chiến thần.

- Con lừa trọc kia! Công Thâu gia chúng ta thề không đội trời chung với ngươi. Chúng ta phải giết sạch cả tổ tông ba đời nhà ngươi để mối hận này!

Cuối cùng Đại dịa Chiến thần đã tổ hợp xong nhưng mà đã muộn, Trầm Côn đã sớm chạy thoát rồi. Nó giận giữ nện chân ầm ầm trên mặt đất khiến đại dịa cũng phải rung lên, tiếng bước chân vang xa cả trăm dặm.

Trầm Côn lần đầu tiên nhìn thấy cơ quan chiến khí tối tân nhất Cửu Châu, hắn kinh hãi đến mức da đầu tê dại từng đợt. Dù đã bay xa mười dặm, nhưng quay đầu nhìn lại, hắn vẫn thấy cái khối vũ khí cấp Chiến Thần cao chạm tầng mây kia dường như đang âm thầm dõi theo hắn.

- Một cơ quan chiến khí như thế kia tối thiểu cũng phải tương đương với một Hắc Nguyên vũ tông phải không?

- Hắc Nguyên Vũ tông sao?

Giọng nói của A La toát ra mấy phần khinh miệt:

- Từ cổ chí kim, ngươi có biết ai được coi là cường giả mạnh nhất Cửu Châu không?

- Đương nhiên là cái vị Bá Vương đã tự vẫn trên dòng Ô Giang rồi!

- Không sai, ngày xưa vương triều Đại hán triển khai thế trận Thập Diện Mai Phục đánh bại Hạng Vũ, bức Ngu Cơ tự vẫn. Mà trận thứ nhất trong Thập Diện Mai Phục chính là Lạc Nhật chiến thần của Mặc gia!

A La trầm giọng nói:

- Lạc Nhật chiến thần ngạnh kháng Bá Vương ba mươi bảy chiêu, thua trận rút lui an toàn, được coi là một trong những kỳ tích vĩ đại nhất trong chiến sử Cửu Châu. Khối Đại địa chiến thần trước mắt ngươi cũng không kém gì Lạc Nhật Chiến thần trong truyền thuyết đâu! Hơn nữa, khối Đại Địa Chiến thần này chỉ do những đệ tử bình thường điều khiển mà thôi. Nếu như đài điều khiển kia được Công Thâu Ban đích thân thao túng, hoặc đây là Lạc Nhật Chiến thần của Mặc gia do đích thân Cơ Quan Hoàng Mặc Ly khống chế… Hắc hắc, vậy thì ngươi sẽ được tận mắt nhìn thấy cơ quan thuật lợi hại như thế nào…

Thở dài một tiếng, A La thu hồi ánh mắt nhìn về Đại Địa Chiến thần:

- Thôi không nói đến cơ quan Chiến Thần nữa, Trầm Côn, ngươi phải lập tức gọi Cổ Nguyệt Hà ra, bảo hắn tìm một địa điểm tốt để tấn cấp.

Muốn tấn cấp cần chọn được một địa điểm linh khí tràn đầy nên không cần suy nghĩ nhiều, Trầm Côn lập tức thả đệ nhất phong thủy đại sư Cổ Nguyệt Hà ra, để cho lão làm chủ.
Không thể đếm hết được. Từ khi hai người lần đầu tiên luyện công cho đến bây giờ, Trầm Côn chưa bao giờ keo kiệt chuyện linh khí. A la có thể khôi phục đến Lam Nguyệt hạ đoạn như hôm nay hơn phân nửa cũng là nhờ sự khẳng khái của Trầm Côn.

Đây cũng không đơn thuần là hảo ý, cũng không thể lấy tình bằng hữu ra mà lý giải được nữa!

Hai người tiếp tục trầm mặc.

Qua một lúc lâu, A La bỗng hung hăng vỗ lên cái đầu trọc của Trầm Côn, nghiêng đầu nghẹn ngào nói:

- Xú hòa thượng này, tại sao lại tốt với ta như vậy?

- Là vì ta thích nàng!

Trầm Côn đảo mắt nói, có điều những lời hắn nói không nằm trong dự liệu của A La. Lời hắn nói khiến cho nàng ngượng ngùng đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng. Sau một hồi, nàng lại tiếp tục vỗ lên cái đầu trọc, nói:

- Khốn kiếp, không được nói những chuyện dọa người như vậy? Muốn hù chết ta à?

- Nàng có thể bị hù chết sao?

Trâm Côn cười híp mắt nói:

- Vậy nàng suy nghĩ một chút xem…, có đồng ý gả cho ta không?

- Câm miệng, không thể tha thứ cho xú quỷ nhà ngươi được, ngươi không được nhắc lại chuyện này nữa…

A La tức giận hừ hừ mấy tiếng:

- Nếu không ta sẽ trục xuất ngươi khỏi sư môn!

Uy hiếp này rất đáng sợ nha!

Bất quá, Trầm Côn hắn chẳng lẽ lại sợ sao?

Trầm Côn cười híp mắt, hắn thật vất vả mới có cơ hội đề cập đến chuyện này, chưa đạt được mong muốn hắn tuyệt đối không dừng lại. Chậm rãi tiến đến bên cạnh A La hắn nhỏ giọng nói:

- La Khiết tiểu tỷ, ta hiện tại vô cùng trịnh trọng hỏi nàng một câu, nàng có nguyện ý…