Vũ Toái Hư Không

Chương 260 : Ta là đại minh tinh

Ngày đăng: 23:56 19/04/20


- Dương gia? Lệ Thiên ngươi đang ở đây mắng ta sao? Ta đã bị trục xuất khỏi Dương gia mười bảy năm. Đại hán khẽ cười, trong giọng nói có chút thê lương:

- Ta hiện tại chính là tùy tùng của Nguyên Quân tiểu thư kiếm miếng cơm, cũng không đến nỗi chết đói.

- Ngươi thực sự là tùy tùng của Nguyên Quân tiểu thư?

Lệ Thiên ngạc nhiên:

- Lúc ta nghe tin đồn, còn tưởng là…

Bỗng nhiên hắn cười to:

- Từng là tấm bình phong của Dương môn, nhất long cửu hổ, không ai có thể bì được với ngươi. Từng là cao thủ Dương gia một thời, Tống Nguyệt Tả võ Vệ tướng quân, Định Sơn hầu. Thế nhưng… Ha ha, U Vân Châu, trong Huyết cốc, tám vạn Vân Mông huyết kỵ chết dưới tay ngươi thực không cam lòng. Tại thành Bích Hải, Trịnh Nhân Vương bại dưới chân ngươi thực không cam lòng.

Nói xong, hắn yên lặng nhìn về hướng về phía quân trận:

- Dương Ngũ đại tướng quân ngươi cũng có thể theo một nữ nhân hát rong, Lệ Thiên ta đây có gì không thể nhẫn nhịn? Chuyển cáo với Nguyên Quân tiểu thư, những người này có thể vào trong quân trận của ta, nhưng mà phải tiếp nhận sự kiểm soát của ta.

- Đa tạ.

Dương Vô Cửu giơ chén rượu cung kính.

………………………..………………… ……..

- Là hắn?

Núp trong chuồng ngựa, sắc mặt khó tin của A La giống với Lê Thiên:

- Sớm nghe nói Dương Ngũ Đầu đi theo Nguyên Quân tiểu thư. Nhưng thực sự không thể tưởng tượng được, đây là vị anh hùng tung hoành hai mươi năm trên sa trường…

Nàng hưng phấn giơ nắm tay lên:

- Mị lực của Nguyên Quân tiểu thư thực lợi hại. Ngay cả anh hùng cũng có thể chinh phục được.

- Mỹ nữ…

Trầm Côn rên rỉ một tiếng, trạng thái của A La càng lúc càng không bình thường rồi.

- Ngươi nói cái gì?

A La căn bản không để ý tới Trầm Côn, hưng phấn thật lâu mới vỗ trán một cái:

- Đúng rồi, Dương Ngũ mặc dù chỉ là Dương gia gia tướng, vừa mới rời khỏi Dương gia. Nhưng mà ngươi tốt nhất tránh xa hắn ra, chớ nên nhắc đến quan hệ với Dương gia.

Không nhắc đến quan hệ với Dương gia sao?

Trầm Côn nhìn bóng lưng Dương Ngũ cười cười. Trước kia hắn thực sự không muốn đối mặt với Dương gia, nhưng hiện tại… Hắn liên tục ba lần nằm mộng thấy Dương Vô Tuyệt. Biết rõ Cửu Châu Trầm Côn từng sống trong một sơn động bí mật nhiều năm, hắn thật đúng là muốn tìm Dương gia hỏi một câu. Sau khi Dương Vô Tuyệt rời khỏi sơn động, Cửu Châu Trầm Côn trên con đường tà đạo rốt cuộc đã làm cái gì?

Một Trầm Côn nho nhỏ, tại sao sau khi rời khỏi sơn động kia, lại luyện thành Kinh Hồng tam kiếm, thí thần đồ phật, trở thành lãnh tụ của Bắc Đấu Thất Tinh

Những vấn đề này sợ rằng chỉ có người Dương gia mới có thể trả lời.
Hắn đã từng một lần lên trên sân khấu. Nhưng mà lần đó là cố ý đi ám toán Trầm Trọng, căn bản không coi cái gì gọi là kinh nghiệm biểu diễn.

- Ngươi không am hiểu một chút tài nghệ nào?

Cô nàng bất đắc dĩ vuốt cái trán:

- Khí lực vất đi đâu rồi? Cầm cờ lớn, múa rồng cũng không làm được sao? ( Ta đứng im làm tượng gỗ )

- Không thành vấn đề, không thành vấn đề!

Trầm Côn vội vàng làm ra cái bộ dạng ngẫm nghĩ, sau đó làm mấy tư thế khoa trương múa tay:

- Chỉ cần cho ta một lần gặp Nguyên Quân tiểu thư, ta làm người bưng trà dâng nước cũng được mà.

- Vậy thì vào đi!

Cô gái không nhịn được phất phất tay, chờ Trầm Côn tiến vào trong nội đường bỗng nhiên hô lớn:

- Đúng rồi, người kia chờ chút đã. Trước khi ra mắt Nguyên Quân tiểu thư, ngươi đến phòng hóa trang đem con mắt làm cho lớn hơn một chút.(Thằng này vừa nhép hai cục đã vào mắt rồi giờ lại nhét tiếp vào đâu đây. Mắt bé nó khổ thế đấy )

Xoa xoa trán:

- Cho dù là kẻ chạy cờ, người ta cũng phải xem lỗ mũi với ánh mắt ngươi. Nếu không chúng ta chuẩn bị cho ngươi sắm vai kẻ ngốc hoặc là quái vật.

- Mặt ngốc….

Trầm Côn không để ý đập vào cánh cửa.

Bên trong nội đường, Nguyên Quân đang chuyện trò vui vẻ cũng hơn mười người thông qua khảo hạch diễn viên. Riêng A La thân mật ngồi bên cạnh nàng, tay nắm tay, xem ra Nguyên Quân rất hài lòng với A La.

Nhìn Trầm Côn tiến vào, Nguyên Quân đã được A La nói qua, nàng cười nói:

- Bằng hữu của A La phải không? Ngồi đi, hôm nay tuyển mộ đến đây là kết thúc, ngươi là người cuối cùng. Sáng mai, ta sẽ dẫn các ngươi tham gia khảo hạch cuối cùng.

- Vẫn còn phải thi sao?

- Dĩ nhiên! Muốn xác định một người có phải là diễn viên tốt hay không, cuối cùng phải thật sự nhìn họ trên võ đài.

Nguyên Quân cười cười nói:

- Sáng mai, ta sẽ ở Tây thành công diễn một buổi vũ kịch. Toàn bộ mười chín người các ngươi đều lên đài. Ai diễn tốt thì lưu lại, ai diễn không tốt… Ha ha, Nguyên Quân ta chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi!

Vừa nói nàng vừa phân kịch bản:

- Đây là vở kịch ngày mai. Lấy tài liệu từ thời chiến quốc Triệu quốc, là vũ kịch truyền thống "Thú Tôn truyện". Màn cuối cùng, chính là yêu thú tàn sát nước Triệu, Lý Mục tự vẫn cứu thương sinh.