Vũ Toái Hư Không

Chương 264 : Cái gì gọi là kỹ năng diễn xuất ??

Ngày đăng: 23:56 19/04/20


Vừa bước ra, Nguyên Quân sợ hãi lau mồ hôi lạnh, sau đó hô to:

- Diễn viên sắm vai Triệu binh lập tức tới gặp tôi, để thiên tài như vậy đi làm diễn viên quần chúng thật là phí phạm tài năng.

- Mỹ nữ, tôi đang ở sau lưng cô nè.

Trầm Côn quỳ rạp trên mặt đất, vẻ suy yếu thở hổn hển.

Lý Mục lão huynh thật sự là quá điên cuồng, không ngờ dùng cấm chiêu huyết bạo này khiến cho Trầm Côn mất nửa cái mạng, may là kịp thời đoạt lại quyền khống chế thân thể, bằng không sẽ bị Lý Mục hành tới chết rồi.

- Sao vậy, anh có sao không?.

Nguyên Quân ân cần hỏi thăm.

- Vẫn tốt, vẫn tốt, còn chưa có chết.

Trầm Côn thoáng kiểm tra thân thể, chẳng qua chỉ mất máu quá nhiều, tu dưỡng một đoạn thời gian là có thể khôi phục như cũ. Sau đó hắn lại nhìn A La cũng chỉ bị thương ngoài da mà thôi, hắn liền buông lỏng tâm thần, nói:

- Nguyên Quân tiểu tư, đã làm rối loạn cuộc biểu diễn của cô rồi.

- Không, anh không cần phải xin lỗi.

Trong ánh mắt Nguyên Quân tỏa ra quang mang không thể che dấu. nNàng rất thưởng thức tên Trầm Côn này.

- Để một người như vậy đi diễn vai chạy cờ. Là ta đã sai, chính ta mới phải nói lời xin lỗi mới đúng.

- Ôi chao!

Trầm Côn ngẩn ra "Diễn viên thiên tài".

- Đúng vậy a, đã lên sân khấu vô số lần, nhưng chưa từng có diễn viên nào có thể làm được như anh, diễn vai Lý Mục rất sống động, quả thực giống như là người này tái thế vậy.

Nguyên Quân hưng phấn nói, càng đáng quý chính là vừa rồi nội dung vở kịch đã bị lộn xộn, mà người sửa nội dung vở kịch cũng chỉ mất vài phút thời gian liền đem vai diễn thành một bộ mặt mới. Hơn nữa còn hợp tình hợp lý, rõ ràng đây chính là một đoạn lịch sử chân thực, kỹ năng biểu diễn trời tự nhiên như vậy, Nguyên Quân cũng rất hiếm thấy.

Có thể không chân thực sao? Lý Mục lão huynh tự mình nói mà còn không chân thực? Trầm Côn ngượng ngùng nở nụ cười.

- Mở ra mở ra!

Có mấy trăm hoàng kim phong kỵ do Lệ Thiên làm đầu lĩnh đột nhiên tiến vào hậu trường. Hắn vung tay lên, bọn lính lập tức vây lấy Trầm Côn, sau đó đám người lại tủm tỉm cười nhìn bộ dáng của Trầm Côn, tựa hồ như nhìn thấy phần thưởng đã ở trước mắt mình vậy.

- Lệ Thiên ngươi định làm gì?
-Trầm Côn!!!!!!

Khán giả đông nghịt ùn ùn lao tới, Trầm Côn đột nhiên cảm thấy võ hồn chấn động, thân thể run rẩy, tinh thần suy sụp, mặc dù đối mặt với thiên quân vạn mã cũng chưa bao giờ có áp lực như thế. Đêm khuya, Trầm Côn rốt cục cũng có thể buông lỏng, thân hình mệt mỏi đi tới đại viện của Nguyên Quân. Lúc này cổ kiếm của hắn đã bị người đoạt đi, áo lông cừu bị người xé nát rồi, lễ phục bó sát người cũng trở thành mảnh vải không đủ che thân, lộ ra lồng ngực cùng vết thương sâu. Mà ngay cả bộ râu Tiểu Hồ Tử của hắn cũng bị người lấy đi một cây, đúng là cảnh tượng loạn binh chà đạp cùng với dân chạy loạn.

Nhưng mà thời điểm tới đại viện, hắn thấy ánh mắt của các thành viên đoàn biểu diễn cũng không giống với lúc trước nữa. Có tôn kính, có hâm mộ, có đố kỵ, mà mỗi một người đều cung kính hạ thấp người đối với Trầm Côn. Đây là quy củ của giới diễn nghệ, danh khí quyết định hết thảy. A La bị thương cùng Y Y vẫn chưa tỉnh lại. Trầm Côn trực tiếp đi tới gian phòng của Nguyên Quân. Nguyên Quân đang ngắm trăng, đột nhiên ánh mắt quét tới, thấy bộ dạng chật vật của Trầm Côn, nàng khẽ cười nói:

- Tư vị của minh tinh thế nào?"

- Nói thực ra!

Trầm Côn vỗ vỗ miệng nói:

- Ta rất muốn trở về Thiếu Lâm tự ăn chay niệm phật làm xử nam hơn.

- Hả?

Nguyên Quân ngẩn ra, tiếp đó hé miệng cười rộ lên:

- Thật là một người thú vị, trên mặt bàn có một vật, anh hãy cầm đi đi.

Trầm Côn đi tới cạnh bàn, nhìn thoáng qua một cái thì ra là ngân phiếu mười vạn lượng, hai rương châu báu đầy ắp, còn có một chồng thư tình? Thư cầu ái? Hay là ám chỉ tình một đêm? Trầm Côn nhặt lên một lá thư, nhìn mấy lần, tất cả đều là thư của phu nhân cùng tiểu thư quý tộc ái mộ mà viết.

- Viết thư, đó chính là chuyện tất yếu mà minh tinh phải làm.

Nguyên Quân cười nói:

- Anh thành danh rồi, hơn nữa sau khi hóa trang, gương mặt cũng coi như tuấn tú. Như vậy rất khó để các bà quý tộc hoặc là nữ háo sắc bỏ qua, dĩ nhiên sẽ chăm chú theo dõi anh. Ha ha! Về phương diện này tôi rất rõ, anh có thể tùy tiện rời đi, nhưng mà không nên làm chậm vở kịch của tôi là tốt rồi.

- Mỹ nữ, tôi cũng chưa đáp ứng diễn kịch giúp cô mà.

Trầm Côn mở to hai mắt nhìn.

Nguyên Quân thật giống như không nghe thấy hắn nói gì, cười híp mắt lấy ra một phần công văn:

- Đây là hợp đồng của anh, có rất nhiều người gọi nó là văn tự bán mình, mà quản gì tên của nó? Nhưng trái lại nếu một khi ký xuống, anh chính thức sẽ là thủ hạ của tôi.