Vũ Toái Hư Không
Chương 266 : Ác mộng, ác mộng!
Ngày đăng: 23:56 19/04/20
Khi tiếng khóc thét truyền tới, người đầu tiên kinh ngạc không phải là Trầm Côn, mà là Y Y đang chuẩn bị gảy đàn!
- Công Thâu Lâm cũng tới sao?
Hai tay đè chặt dây đàn, Y Y hơi nghiêng đầu, một nụ cười nhạt khẽ hiện trên khóe miệng, không ai có thể hiểu được nụ cười đó.
Trầm Côn nhướng mày, động thân chuẩn bị xông ra!
- Đừng xúc động! – Nhẹ nhàng giữ chặt tay Trầm Côn, A La gặp biến không loạn, thấp giọng nói:
- Lệ Thiên cùng Công Thâu Lâm đều ở đây, ta và ngươi đánh không lại Lệ Thiên, võ hồn cũng không làm gì được công kích thần bí của Công Thâu Lâm, ra để chịu chết à!?
- Nhưng A Phúc... Nguồn: https://truyenfull.vn
- Ta cũng đang lo cho A Phúc, nhưng nếu như ngươi muốn cứu A Phúc, trước tiên phải tự bảo vệ mình đã!
Hai người thầm tranh luận, mà Cổ Nguyệt Hà đang ngủ gà ngủ gật trong U Minh Quát phủ đột nhiên mở mắt, cười hì hì, nhấc tay nói như xin phép:
- Lão đại, ngươi cùng A La tiểu thư đều không tiện ra mặt, vậy giao cho ta đi! – Để lộ ra cái miệng với hàm răng vàng khè, hắn tiếp:
- Lấy hàm răng trắng noãn hoàn hảo của ta mà đảm bảo, nhất định có thể giữ tính mạng cho A Phúc, tạo cơ hội cho ngài cứu hắn.
- Ngươi?
Trầm Côn tiến vào U Minh Hồn Phúc, hồ nghi liếc mắt quan sát Cổ Nguyệt Hà.
- Cổ lão huynh có lẽ muốn phát ra Thiên Khiển, sau đó thừa dịp loạn mà cứu người chứ? – Nghĩ vậy, Trầm Côn cũng thoáng yên tâm, hai vai rung lên:
- Cẩn thận một chút, chớ có gây tổn thương cho dân thường ở gần đây!
- Ngộ thương dân thường? Lão đại, không phải ngươi nghĩ là ta muốn phát ra Thiên Khiển chứ?
- Sao lại không?
- Tình huống nhỏ nhặt này cần gì phải dùng Thiên Khiển sao!? Cao nhân tự có phương pháp của cao nhân, chỉ cần lão nhân gia ta trổ tài mồm mép tý, tính mạng của A Phúc cũng sẽ không cần phải lo nữa!
Cổ Nguyệt Hà nhanh chóng chui vào một rừng cây nhỏ, lúc đi ra toàn thân đã được bao phủ bởi một bộ hắc bào, lén lút tiến vào đường chính, tiếng nói khe khẽ giống với bọn giang hồ bịp bợm....
- Đại thiếu gia, cứu mạng với!
Lúc này A Phúc đang kêu gào phía trước, cũng không biết Trầm Côn đang ở gần đó, thuần túy là không còn biện pháp nữa, cho nên mới cuống họng gầm loạn vài tiếng.
Có câu nói như thế này: lúc con ngựa gần chết nó sẽ nhớ tới lúc khoái hoạt nhất!
Sau khi chia tay Trầm Côn, A Phúc giống như rơi vào cơn ác mộng, mà còn giống như vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại!
- Mẹ, cha, ông nội, ông ngoại, bà ngoại... – A Phúc biết hai đại vũ hồn của Công Thâu Lâm có năng lực giết người trong chớp mắt, sợ tới mức không biết bản thân đang kêu những gì, hắn giơ cao song chùy, khóc lớn:
- Các người nếu hiển linh, hãy ban cho ta sức mạnh, ta là Quang Minh Hoàng...
Lúc này, Công Thâu Lâm đã ở trên lưng nhện máy dẫn ra vũ điệu uyển chuyển, trong miệng nàng không ngừng ca hát, âm thanh cũng trở nên nỉ non trầm thấp...
- A, a a a a, a...
Từng chuỗi sóng âm vô hình từ trong không khí lan ra, cho dù mạnh mẽ như Lệ Thiên cũng nhịn không được mà phải bịt kín lỗ tai, thỉnh cầu Công Thâu Lâm không nên làm tổn thương một vạn hai ngàn binh lính hoàng kim ở đây...
Chiêu này gọi là Linh Hồn Chuy Kích, trong tiếng ca ẩn chứa sức mạnh hủy diệt linh hồn, thông sát võ hồn!
Uy lực như thế nào, Vương Kiêu cùng Huyền Si đã tự mình thể nghiệm qua, tới bây giờ mà bọn họ vẫn còn chưa tỉnh lại...
Trong chớp mắt, sóng âm lan tới gần A Phúc!
Lúc này A Phúc đã khóc thành ngu, trong lòng chỉ còn lại ý niệm cầu cha cầu mẹ, Vương Kiêu cùng Huyền Si cũng không đỡ nổi sát chiêu này, bản thân hắn có thể sao?
- Xong rồi, xong rồi, hôm nay chính là ngày Vương Đại Phúc ta quy thiên đoàn tụ tổ tông...
- Tiểu tử ngốc, không phải ngươi đã luyện qua võ công sao, xuất chiêu đi!
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng hét lớn, nghe như là Cổ Nguyệt Hà. A Phúc thoáng giật mình
- Đúng vậy, mình đã luyện qua võ công, là Đại Phong chùy rất lợi hại a!
Tiếp theo, A Phúc theo bản năng dùng chùy tay trái bảo vệ đũng quần, chùy tay phải lại hung hăng gõ lên chùy tay trái vài cái...
Đông!
Đông!
Đông!
Tiếng chùy nặng nề vang lên, nguyên vốn là thanh âm gõ bình thường, thế nhưng lúc tiếng chùy vang lên, đan xen cùng tiếng ca của Công Thâu Lâm, sau đó tiến chùy thay đổi, trở nên mênh mông phóng khoáng, khí trùng cửu thiên, hùng hồn như thiết kỵ Hán quân quét ngang Mạc Bắc, lại như mĩ nhân múa chưởng tạo ra hoa âm...
- Đại Phong Khởi...
Tiếng ca của A Phúc tại thời khắc này cũng vang lên, phong vân lập tức biến sắc, vạn đạo linh khí từ trên bàn tay bay lên, hội tụ tại bên cạnh hắn, chậm rãi uốn lượn!