Vũ Toái Hư Không

Chương 278 : Núi Không Có Hổ, Trầm Côn Xưng Đại Vương (1)

Ngày đăng: 23:56 19/04/20


- Mỹ nữ, có công cụ chế tạo sư sao?

Trầm Côn cười híp mắt đi tới sau lưng Y Y.

- Đương nhiên là có rồi, vì biểu diễn chân thực, tiểu thư đã mua sắm hai mươi bộ công cụ chế tạo rồi, mở một cửa tiệm rèn cũng không vấn đề gì.

Y Y kinh ngạc nói:

- Nhưng ngươi muốn vật kia làm cái gì? Không phải là muốn đi làm thợ rèn chứ.

Vuốt vuốt cằm suy nghĩ nói:

- Nhưng con mắt của ngươi nhỏ như vậy, chắc không thấy rõ được lò luyện đâu.

"….."

- Có thể đem công cụ cho ta mượn chứ? Đảm bảo không làm chậm trễ diễn xuất là được.

Trầm Côn cố gắng mở to hai mắt nói.

Y Y cười hắc hắc, viết cho Trầm Côn một tờ giấy có thể tùy tiện lấy ra một nhóm công cụ nhỏ.

Chỉ chốc lát sau, Trầm Côn mặc trang phục giống như một thợ rèn. Xích bạc trên người, trước ngực đeo tạp dề, trên bả vai còn mang đầy đủ thiết chùy, búa lớn.

Hắn còn mang tóc giả, trang điểm trông giống như là một chế tạo sư thanh tú.

Trang phục hoàn hảo, Trầm Côn cười híp mắt đi trong đêm tối.

Lúc hắn đi được nửa giờ, trên đường cái vang lên mấy tiếng âm thanh búa nện vào binh khí. Quay đầu nhìn lại, Công Thâu Huyền dẫn Công Thâu Lâm, còn có mấy ngàn người nhà Công Thâu mang binh khí chạy tới đây. Bọn họ đều cỡi cơ quan chiến khí đủ để sánh ngang đội ngũ mấy vạn kỵ binh.

- Nguyên Quân tiểu thư.

Chiến đội đem trọn con đường cái phong tỏa. Công Thâu Huyền thấy trong trời đêm xuất hiện một thợ rèn, hiển nhiên rất sửng sốt. Sau đó hắn hướng về phía đội ngũ của Nguyên Quân chắp tay:

- Biết được Nguyên Quân tiểu thư hôm nay vào thành, Công Thâu gia đặc biệt tới hoan nghênh.

Các diễn viên của đoàn biểu diễn nhìn nhau, sắc mặt đều có chút ngưng trọng.

Hoan nghênh? Tiểu hài tử cũng sẽ không tin tưởng loại chuyện ma quỷ này. Công Thâu Lâm đầu tiên là bắt không được Quang Minh hoàng, trên đường còn bị người phục kích, làm mất cả vũ hồn Tử Đông Phong. Chuyện này đã truyền khắp Xuất Vân Hải Thành, tất cả mọi người hiểu, Công Thâu gia tuyệt sẽ không bỏ qua Nguyên Quân.

- Công Thâu lão gia, đã lâu…

Nguyên Quân trong đám người kia, chắp tay đáp lễ nói:

- Minh nhân không nói tiếng lóng. Công Thâu lão gia mang theo mấy ngàn binh mã, mấy ngàn cơ quan chiến khí, cũng không phải là hoan nghênh ta. Nói đi, có yêu cầu gì thì nói ra.

- Thực sảng khoái.

Công Thấu Huyền vuốt vuốt chòm râu:

- Mấy ngày trước, hung thủ giết con thứ hai của ta trốn trong đoàn biểu diễn của ngươi. Tôn nữ của ta theo sát hắn cũng bị người phục kích, rồi làm mất Vũ Hồn. Chuyện này, Nguyên Quân tiểu thư có phải hay không cho Công Thâu gia chúng ta một cái công đạo?

- Công Thâu lão gia, ông muốn gì?
cũng không nói, hiển nhiên rất xem thường tay nghề của Trầm Côn.

Trầm Côn cũng không để ý tới bọn họ, cân nhắc khối sắt trong tay, chỉ là một khối bằng nắm tay trẻ con:

- Tùy tiện chế tạo một linh kiện.

Vừa nói, hắn nhấc khối sắt trên tay lên.

Thấy động tác của Trầm Côn, sáu vị chế tạo sư rối rít lắc đầu. Nói đùa gì vậy, chế tạo phải dùng đến lò luyện, cái này hài tử ba tuổi cũng nhận thức được. Nhưng tiểu tử này không có chui ra từ trong tấm lưới, cũng không thèm nhìn lò luyện một cái. Rõ ràng chính là một chế tạo thường dân.

- Dạ thiếu gia, không cần tiếp tục nữa rồi.

Một chế tạo sư vào trong bên trong rạp:

- Người này chính là một người bình thường, ngay cả việc nấu chảy nguyên liệu cũng không biết.

- Đúng vậy.

Dạ Trung Thiên vốn sẽ không đem một chế tạo sư trẻ tuổi như vậy để trong lòng. Hắn nhấp một ngụm trà, phất tay nói:

- Công Thâu lão gia, chuyện ở đây kết thúc. Kế tiếp…

Đinh đương…

Lời còn chưa dứt, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng đánh. Một cái bánh răng thường thấy rơi dưới chân Dạ Trung Thiên.

Chỉ sau hai câu nói, bất quá chỉ bảy tám giây. Dạ Trung Thiên chợt quay đầu, kinh ngạc nhìn thoáng qua Trầm Côn, chỉ thấy hắn cười híp mắt ngồi trong tấm lưới, thiết thạch trong tay cũng không thấy. Mà năm vị chế tạo sư còn lại bên cạnh hắn, vẫn ở trạng thái ngồi trên ngựa, hiển nhiên la muốn đứng nên. Nhưng mà hắn sợ ngây người đứng không nổi.

- Đây là do ngươi chế tạo?

Dạ Trung Thiên nhặt bánh răng lên.

- Hắc hắc, trừ ta ra còn có người khác sao?

Trầm Côn phá lệ cười vui vẻ.

- Tháo lưới trên người hắn ra, cho hắn thêm năm trăm cân gang.

Ánh mắt Dạ Trung Thiên sáng lên, cực nhanh phân phó:

- Toàn bộ công cụ bên trong lò ngươi có thể tùy tiện dùng. Trong vòng một khắc đồng hồ, đem năm trăm cân gang đúc thành mười ba cái xà nhà. Ít nhất có thể dùng được cho một tòa thiên điện.

- Một khắc đồng hồ à…

Trầm Côn chậm rãi chui ra từ trong lưới lớn, đi vào bên trong lò, tay không đặt lên năm trăm cân gang. Sau đó hai tay khẽ vỗ ở phía trên. Một phần gang trong đó nhăn nhó biến hình, trở thành, một khối xà nhà. Mà những thứ gang khác thì hóa thành dạng lỏng, rót vào trong khuôn đúc, sau đó lành lạnh lại. Không tới một phút đồng hồ, mười ba xà nhà đã đúc xong. Mà Trầm Côn chậm rãi nói tới nửa câu sau:

- Quá lâu. Chế tạo sư đủ tư cách, một phút đồng hồ là đủ rồi.