Vũ Toái Hư Không

Chương 292 : Đông phong quy tâm, vô khả nghịch chuyển đích cường thế quật khởi! (2)

Ngày đăng: 23:56 19/04/20


- Đại nhân, tin tốt đây!

Đang nói chuyện, Bạch Chi Ngữ hưng phấn chạy tới:

- Quân ta cơ hồ toàn quân bị giết, hạm đội trưởng, tướng quân tham mưu, đại tư mã cũng đều chết trận!

- A, tất cả đều chết rồi?

A Phúc mắng to:

- Bọn họ đều chết hết, ngươi còn cười cái gì?

- Đại nhân! Bọn họ đều chết hết, thì ngài chính là chức quan cao nhất ở đây!

Ánh mắt Bạch Chi Ngữ tỏa sáng nhìn mười chiếc chiến hạm còn lại:

- Hãy nhìn đi, đại nhân, mười chiếc chiến hạm này, hơn sáu nghìn thủy binh đều là của ngài, ngài là quan chỉ huy cao nhất của hạm đội thứ ba!

- Thế thì sao?

A Phúc khóc lớn:

- Chúng ta đã bị mấy trăm chiến hạm bao vây, trên bờ đám tạp chủng Hoàng Kim cũng sắp đến trợ giúp. Xong rồi, chúng ta hoàn toàn xong rồi!

Nhà dột lại gặp phải trời mưa, một gã lính liên lạc chạy tới báo cáo:

- Đại nhân, thuộc hạ nhận được tin của Đại nguyên soái Cuồng Lôi truyền đến … Đại nguyên soái mệnh lệnh tướng quân nhanh chóng phá vây, ngài còn nói, lần này là do tình báo có sai lầm, không phải vì tướng quân, nếu tướng quân có thể còn sống trở về chính là công lớn …

Ta cũng muốn phá vây, nhưng có tới mấy trăm chiến hạm, mấy vạn quân địch …

Đũng quần A Phúc đã ươn ướt.

Ngay lúc A Phúc bó tay thì bên bờ biển, trên một mỏm đá ngầm.

Một bóng người nho nhã lỗi lạc đang đánh đàn bên biển, lại không yên lòng nhìn biển khơi nơi xa, khi hắn nhìn thấy hạm đội của A Phúc bị vây kín liền không nén được khẽ thở dài.

- Ai …

Sau khi ngàn năm võ học thất truyền thì chiến pháp thủy quân của Cửu Châu cũng thất truyền rồi sao?

Cơ Nhược Vũ được xưng tụng là đệ nhất chiến thần của hải quân Hoàng Kim, nhưng nhìn đám hải quân này, ngay cả bọn Tưởng Khâm, Chu Thái dưới trướng ngày xưa cũng không bằng chứ đừng nói đến anh tài ngút trời như Lữ Tử Minh hay Lục Bá Ngôn … Nếu mình còn ở trên chiến trường, bên người còn có những dũng tướng thủy quân ngày xưa …

- Nghe lệnh!

Hắn bỗng nhiên đứng dậy, hăng hái chỉ huy:

- Hưng Phách, đánh vào đội hình thứ sáu của quân địch! Tử Minh nhanh chóng phóng tới đầu trận tuyến phía đông bắc, chiếm giữ hướng dòng nước! Bá Ngôn, phân tán chiến hạm quân ta, giả vờ thua … Toàn quân co lại thành trận mai rùa …

Sau một loạt mệnh lệnh rồi hắn xúc động hô lớn:
- Không muốn giao hết mọi thứ cho ta?

Đợi lâu mà không thấy A Phúc trả lời, gã thanh niên thở dài, vác cây đàn lên vai định bước đi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Đúng lúc này!

- Đại ca, đại thúc, đại gia, đại tổ tông!! Ngươi tới cứu mạng ta đi!!

A Phúc mừng rỡ đến rơi cả nước mũi, hắn không biết ai đang nói chuyện với mình, cũng không quản người nọ có bản lĩnh thật sự hay không. Dù thế nào đi nữa thì hắn vừa nghe thấy rằng, đang lúc mấy gã thủ hạ đều ôm lòng phải chết thì có người nghĩ kế thay mình, hắn nói mình chẳng những có thể còn sống về nhà mà còn có thể kiếm được một công lao lớn!

Không quản hắn có chủ ý gì, không quản hắn có hiệu quả hay không, dù sao hết thảy đều có người làm thay. A Phúc, A Phúc ta không bao giờ muốn gánh trách nhiệm nặng như vậy nữa …

Rầm!

A Phúc kiệt lực quỳ xuống, xua xua tay như trút được gánh nặng:

- Cho ngươi, ta giao cho ngươi hết. A Phúc từ trước đến nay chỉ nghe lời đại thiếu gia, bây giờ sẽ nghe lời ngươi …

Gã thanh niên im lặng một lát rồi bỗng nhiên nở nụ cười.

- Nếu vậy, thì ta sẽ làm vũ hồn của ngươi!

Ba ngày sau, Trầm Côn nhận được tin tức, cuộc chiến Đông Hải, quân đoàn thứ ba của Thiên Minh hạm đội bị diệt, Quang Minh Hoàng bất ngờ phản kích, đánh chìm 127 chiến hạm quân địch, đại thắng mà về!

Người mang đến tin tức này là A La, lúc nàng đọc được tin tức này trong tay Nguyên Quân liền lấy lý do thăm người thân mà tìm đến Trầm Côn.

Bẹt! một bản quan văn công hàm chính thức của nội bộ Hoàng Kim huyết tộc xuất hiện trước mặt Trầm Côn.

- Quang Minh Hoàng, là đại địch mà Hoàng Kim huyết tộc ta tất thắng!

Nhìn thấy đầu đề công văn, phản ứng đầu tiên của Trầm Côn là …. Mỹ nữ, có phải nàng gần đây rảnh rỗi đến khó chịu nên tìm một văn kiện giả đến trêu đùa bần tăng! Hiểu được suy nghĩ của Trầm Côn nên A La chỉ vào công văn nói:

- Ngươi tự xem đi, trận chiến Đông Hải, A Phúc chỉ còn lại có mười chiến hạm, tính cả số thuyền nhỏ thì toàn quân cũng không quá năm sáu chục con thuyền, thế mà hắn đã đánh thắng Cơ Nhược Vũ, Hoàng Kim đệ nhất hải quân chiến thần, suất lĩnh hơn ba trăm chiến thuyền Hoàng Kim pháo hạm!

- Mẹ kiếp!

Trầm Côn cẩn thận đọc đi đọc lại hơn mười lần, đúng vậy, áo giáp màu vàng, áo khoác hồng, lúc chiến đấu còn ca hát, phần miêu tả tướng quân địch chính là hình ảnh của A Phúc nhà mình!

Thế nhưng A Phúc … Chỉ huy đại quân, tiêu diệt Hoàng Kim chiến thần?

- Mỹ nữ, thật sự điều này do A Phúc của chúng ta làm ra?

Trầm Côn từ từ há hốc miệng ra.