Vũ Toái Hư Không

Chương 294 : Huyết đồng sơ hiện

Ngày đăng: 23:56 19/04/20


Trong nháy mắt, sắc mặt Trầm Côn có chút xấu hổ

Mới vừa rồi còn ngang ngược giáo huấn cha con La gia, chỉ chớp mắt lại thành kẻ không hoàn thành nhiệm vụ. Cho dù như thế nào đi nữa, thể diện mình coi như là mất hết rồi.

- Trầm Đốc công cảm thấy khó chịu sao?

Công Thâu Huyền khẽ mỉm cười, chòm râu dê trên cằm đắc ý rung lên.

Mấy ngày nay, Trầm Côn và Cơ Na ngày càng thân thiết, Công Thâu Huyền biết rõ. Muốn báo thù cho con trai, dạy dỗ tên Tiểu bạch kiểm này mà dùng biện pháp cứng rắn chắn chắc không ổn, cho nên hắn mới suy nghĩ ra biện pháp ôn hòa này... Ví như, đun nóng Băng Ngọc Thạch đối với cả giới chú tạo là một vấn đề khó khăn, Trầm Côn chắc chắn không thể làm được... Chế tạo sư Đoạt Nhật Lâu giỏi nhất không hoàn thành nhiệm vụ này, đây là một chuyện rất thú vị!

Tình cảnh tuyệt vời như thế, sao mình không tự thưởng thức chứ?

Viết một tờ giấy mời, Công Thâu Huyền dẫn theo mười mấy nhân vật giống như La, Trương chưởng môn. Ưu điểm của bọn hắn là có danh tiếng lớn, nói chuyện sẽ có người tin tưởng. Nếu mười mấy người này đồng thời nhìn thấy sự quẫn bách vì chưa làm xong việc của Trầm Côn, lại trắng trợn phao tin ra ngoài, chẳng khác nào bôi tro trét trấu vào mặt hắn (nguyên bản: chẳng khác nào ném một bãi * chó vào mặt Trầm Côn). Đến lúc đó, dù Trầm Côn nhờ vào thân phận Cung Đình Tế Tửu mà không phải chịu trừng phạt, thì danh vọng và địa vị cũng bị hạ thấp. Nhất là Cơ Na công chúa, nàng sẽ không tiếp tục mù quáng tin tưởng một tên tiểu bạch kiểm vô liêm sỉ. (Đoạn này khó quá em dịch không ra)

Nhờ mười mấy người tới làm trò, là để làm Trầm Côn mất thể diện, gây tổn hại uy vọng của hắn, ly gián quan hệ giữa hắn và Cơ Na công chúa. Một mũi tên trúng ba con chim, Công Thâu Huyền cảm thấy đắc ý vì chủ ý của mình

Trải qua một thời gian dài, Công Thâu gia luôn bị Hoàng Kim Huyết Tộc đánh giá là một đám thợ thủ công tay nghề thấp kém, chỉ biết sử dụng gỗ với đinh ốc, nhưng mà lão phu một khi phát uy thì cũng là một tay mưu lược giảo quyệt.

- Yên tâm, yên tâm, ta không hề thấy không thoải mái tí nào.

Trầm Côn cười hì hì nói.

- Nếu Trầm Đốc công thấy không có trở ngại gì, vậy thành quả công việc của ngài đâu?

Công Thâu Huyền vuốt chòm râu:

- Tới nay đã qua hai mươi chín ngày, chắc Trầm Đốc công đã hoàn thành xong hơn một trăm cái Hàn Băng Tỏa. Hay ngài cho các vị đại nhân thưởng thức một ít tài nghệ của ngài đi!

- Ơ…

Con mắt của Trầm Côn đảo một vòng.

- Một trăm linh tám cái Hàn Băng Huyền Minh Tỏa, cũng đã đun nóng rất tốt, nhưng mà... Ta đã dùng một loại phương pháp đun nóng đặc biệt, không đủ ba mươi ngày, thì không thể mở lò luyện ra được. Lão gia tử có lẽ nên chờ thêm một ngày nữa, ngày mai hãy đến thưởng thức?

Đều đúc rất tốt? Thúi lắm, hai mươi chín ngày qua ngươi căn bản là không tìm ra phương pháp luyện Băng Ngọc Thạch.

Công Thâu Huyền nắm rõ tiến độ công trình như nắm rõ trong lòng bàn, cười lạnh nói:

- Còn chờ một ngày? Không phải là Trầm Đốc công chưa hoàn thành công việc, định giở trò trì hoãn với chúng ta sao?

- Điều này sao có thể? Sáng mai, một trăm linh tám cái Hàn Băng Huyền Minh Tỏa nhất định đưa đến trước mặt lão gia tử!

Trầm Côn vỗ ngực thề thốt chân thành.

- Được, ta tin tưởng Trầm Đốc công một lần.

Công Thâu Huyền không chút hoang mang, tiếp mọi người xuống nơi gần đó uống trà.
Trầm Côn tuyệt vọng nhìn hai cô bé này, tự nói sau này sanh con tuyệt đối không sanh con gái!

- Sai rồi!

- A…

- Đúng rồi đấy!

Hai tiểu tử kia đột nhiên vỗ tay kêu to lên:

- Chúng ta không có biện pháp, nhưng bà ngoại nhất định có biện pháp!

- Được rồi, dẫn hắn đi gặp bà ngoại!

Hai tiểu tử kia gật đầu một cái

- Tiểu suất ca, chúng ta mang ngươi đi gặp cao thủ chế tạo sư lợi hại!

Bà ngoại? Hai tiểu tử này có trình độ chế tạo không thua chính mình, bà ngoại các nàng chế tạo thuật hẳn là lợi hại hơn? Trầm Côn lập tức đứng lên

- Đợi một chút!

Hai tiểu tử đột nhiên nhăn nhó nắm một góc áo.

- Tiểu suất ca, mang ngươi đi gặp bà ngoại cũng không phải là không thể được, nhưng mà... nhưng mà mới vừa gặp mặt hai lần đã mang ngươi về nhà. Người ta sẽ bị xấu hổ đó.

Đây chẳng phải là chiêu tất sát của tiểu mỹ nữ trong truyền thuyết: rất muốn mà bảo thôi sao?

Số lượng bao tay, kim cương trang sức, thêm hai mươi lần đặc biệt dành thời gian đi tản bộ, Trầm Côn trả giá bằng một loạt hiệp ước không bình đẳng, rốt cục cũng mua được hai tiểu mỹ nữ. Hồng Hồng và Lục Lục hóa thành hai cánh thiên thần, mang theo Trầm Côn bay vào tầng ngầm thứ mười tám của Đoạt Nhật Lâu.

Trầm Côn luôn ở trên mặt đất của Công Trường, đây là lần đầu tiên chứng kiến tình hình của tầng ngầm thứ mười tám Đoạt Nhật Lâu .

Đây là một cung điện dưới lòng đất rất rộng rãi, đủ sức chứa đựng bảy tám mươi người, nhưng bị Cửu Châu Trầm Côn (Dương Vô Ngôn) dùng một kiếm đem đất chém thành một vết rách thật dài, thỉnh thoảng lại có nham thạch nóng chảy từ bên trong phun ra ngoài, cả cung điện trang hoàng cũng bị nham thạch nóng chảy hòa tan, nhìn giống như một ánh lửa hừng hực của nhân gian luyện ngục!

Do hoàn cảnh cực kỳ ác liệt này, Hoàng Kim Huyết Tộc thiết lập ở tầng thứ mười bảy thì một tầng linh khí phòng ngự nham thạch nóng chảy như một cái lồng, không cho phép bất cứ thợ thủ công nào tiến vào tầng thứ mười tám này.

Hồng Hồng, Lục Lục từ miệng thông gió bay vào được, các nàng không dám dừng lại trên nham thạch nóng chảy, xa xa trên không hô to:

- Bà ngoại, ngài có khách này!

- Thấy rồi!

Âm thanh lạnh như băng cực độ vang lên, Trầm Côn chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo mà toát ra mồ hôi lạnh, vừa quay đầu lại nhìn. Một ánh mắt đỏ như máu giống như ngâm trong hồ máu đang lạnh lùng theo dõi hắn. Tí tách, tí tách máu tươi đỏ thẫm từ con ngươi rơi xuống, phát ra âm thanh nặng nề.