Vũ Toái Hư Không

Chương 311 : Không hợp cách, tất cả đều không hợp cách!!

Ngày đăng: 23:56 19/04/20


Một thân ảnh bay lên, đưa ra câu trả lời.

- Lệ lão huynh, đừng lo lắng, đối thủ của ngươi là ta.

Trầm Côn đứng ở trên Đoạt Nhật Chi Quan, hướng về phía Lịch Cửu Tiêu đang đứng ngẩn người, ngoắc ngoắc ngón tay. Tuy rằng bộ dáng hắn lúc này có chút buồn cười, nhưng ở giữa thiên quân vạn mã đang yên lặng, tiếng cười của hắn vang lên, tự nhiên lộ ra một khí phách bất phàm.

Không ngờ lại là hắn?

Mọi người tất cả đều sửng sốt, không ai ngờ rằng, kẻ đầu tiên động thủ lại là Trầm Côn.

Trầm Côn vẫn còn đứng trên Đoạt Nhật Lâu, quay người lại có thể thấy Cửu Châu Chân Long, gần quan được ban lộc, chắc hẳn hắn sẽ là người thứ nhất được Chân Long xét duyệt a.

Nhưng chính hắn cũng không nhìn Chân Long.

Cái này khác gì bỏ lỡ cơ hội được Chân Long xét duyệt, bỏ lỡ luôn cả cơ hội có thể trở thành Cửu Châu Thánh Chủ.

- Tên tiểu tặc đáng khinh.

Ánh mắt Đông Ca hiện lên một tia kính nể:

- Cửu Châu Chân Long ở sau lưng, chỉ cần quay lưng lại, thì có thể xoay chuyển cả cuộc đời hắn. Vậy mà ngay cả nhìn một hắn cái cũng không… tâm tư như vậy, đại nghĩa đặt lên đầu tiên, trong Thiên Minh hào kiệt, chỉ có Thập tam.

- Tên gia hỏa mắt ti hí.

Nguyên Quân lúc này cũng kinh hãi nhìn Trầm Côn.

Nàng có nằm mơ cũng không thể ngờ, Trầm Côn lại không thèm để mắt đến Cửu Châu Chân Long. Cửu Châu Chân Long là do Trầm Côn phóng xuất, có công lớn nhất tái tạo Viêm Hoàng. Chỉ bằng công lao này, chỉ cần Trầm Côn xoay người một cái, cơ hồ không ai có thể tranh được với hắn. Nhưng thật không ngờ hắn thật sự lại không hề để ý.

- Cuồng Lôi, nếu ta không thể còn sống trở về, ngươi hãy nói lại cho những Thiên Quân khác.

Nguyên Quân thấp giọng dặn Cuồng Lôi.

- Ở trước mặt Chân Long, Trầm Côn không một chút động tâm,đủ để chứng minh hắn thật sự phản kháng lại Hoàng Kim Huyết Tộc, hắn là một thiết hán, có chữ tín, có thể tin.

Cuồng Lôi đỏ mặt, một khắc ngay khi Chân Long vừa xuất thế, hắn đã động tâm, thiếu chút nữa thì đẩy đám binh lính chung quanh để xông tới.

Trong mắt Chân Long, chỉ có thiên hạ đại nghĩa.

Lúc này, Trầm Côn vẫn không biết, chỉ một hành động vô ý của hắn đã gây nên một cơn sóng lớn như vậy. Cổ Nguyệt Hà đã nói, Cửu Châu Chân Long kia, hắn không có phần, vậy thì còn phải nhìn làm gì, tìm Lịch Cửu Tiêu thí nghiệm Vũ Hồn một chút quan trọng hơn.

Hơn nữa, làm quân vương ở nhân gian bất quá cũng chỉ trăm năm, làm sao có thể so với Trầm Côn làm Địa Tàng Vương?

Thân là người kế thừa của Địa Tàng Vương, hắn còn cần một danh phận Thánh Chủ ở nhân gian làm cái rắm gì nữa. Nguồn truyện: Truyện FULL

Trầm Côn căn bản không để Chân Long vào mắt, nhưng Chân Long lại không coi thường ân nhân của mình.

- Người kia.

Trước ánh nhìn đầy ngưỡng mộ của mấy chục vạn người, Chân Long mở miệng.

- Là ngươi đã thả ta ra, số mệnh Cửu Châu cũng vì ngươi mà xoay chuyển…Tại sao ngươi không quay đầu lại, để cho ta xem thử tư chất của ngươi?

Chân Long nói vậy, là muốn hắn chủ động xoay người lại?

Số mệnh ngàn năm của Cửu Châu, không ngờ lại chủ động nói chuyện với Trầm Côn, chỉ cần hắn quay người lại nhìn một cái… cơ duyên này…?
Người này…. Đông Phong bất đắc dĩ cười.

- Chuyện khác ta có thể thay ngươi làm chủ, nhưng cái này là Chân Long số mệnh… Ha ha, ngươi dù sao cũng là chúa thượng, chính mình quyết định đi, kia kia.

A Phúc leo lên cửa sổ nhìn ra ngoài, Thiên Minh tướng sĩ đang từ trong thành chiến đấu, thi thể chất thành núi, tiên huyết nhuộm đỏ biển khơi.

Cái này… thật là đáng sợ.

- Ta không đi.

A Phúc nhanh nhẹn chui trở lại vào chăn.

- Không đi coi như xong, số mạng là thứ không thể cưỡng cầu.

Đông Phong cũng không tin Chân Long sẽ nhìn trúng A Phúc, dứt khoát cũng không cưỡng cầu. Hắn cảm ứng một chút phát hiện Đông Ca đang đuổi theo Chân Long tới gần nơi này, vội vàng nói.

- Đông Ca sắp đến, chúa thượng, hạm đội cứu viện đã bắt đầu hành động, vì sự an toàn của ngươi, kỳ hạm trước tiên mau lui lại đai hải a.

- Hảo, hảo, chủ ý này rất tốt.

A Phúc rất thích hai chữ " lui lại" này.

Chính là mới từ trên giường bò ra, sắc mặt A Phúc liền biến đổi, không đúng, Cuồng Lôi nói… Đại thiếu gia cũng ở trong thành.

- Chúa thượng, làm sao vậy?

- Đông Phong, nếu soái hạm của ta lui lại, thì những người trong thành còn có thể sống sót nữa không?

A Phúc run rẩy cắn môi đến trắng bệch.

- Hoặc ít ra còn có thể sống sót được một ít chăng?

- Không có kỳ hạm chỉ huy.

Đông Phong thanh âm có chút nặng nề.

Hẳn là đại bộ phận sẽ chết trận, bất quá cũng không có biện pháp, Đông Ca đang đến gần, bảo vệ tính mạng của chúa thượng là quan trọng nhất.

- Ta không đi.

A Phúc sợ tới mức tiểu cả ra quần, nhưng trên khuôn mặt mập mạp lại xuất hiện một vẻ kiên quyết chưa từng có, nói:

- Ta phải đi cứu người… Đông Phong, lần này ta không thể nghe lời ngươi… Ta phải đi cứu người.

- Chư quân tướng sĩ.

Ở trên trời, Cửu Châu Chân Long đang bị Đông Ca truy đuổi, A Phúc lại xông lên đài chỉ huy trên kỳ hạm, điên cuồng hét lên.

- Xuất binh, mau đi cứu người.