Vũ Toái Hư Không

Chương 379 : Trở về để tự sát

Ngày đăng: 23:57 19/04/20


- Đã lâu không gặp, tăng hữu.

Huyền Si chấp tay trước ngực mỉm cười.

- Sao ngươi lại tới đây?

Trầm Côn mừng rõ nói:

- Còn ngươi nữa, Cơ Na?

Hắn nhìn lại Cơ Na bây giờ đã là linh hồn.

- Linh hồn của ngươi không đi địa phủ chuyển thế đầu thai sao?

- Làm sao đi? Địa phủ đã đóng cửa rồi

Cơ Na bất đắc dĩ chớp đôi mắt to.

Trầm Côn lúc này mới ý thức được, mới vừa rồi đại chiến liên miên, hắn đã quên một chuyện vô cùng trọng yếu.

Hắn tận mắt thấy, Quỷ thành đã đóng đại môn, âm tào địa phủ cũng không thu nạp quỷ hồn nữa. Cái này rõ ràng là linh hồn bây giờ không có chỗ để đi, cũng chỉ có thể biến thành cô hồn dã quỷ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Quả nhiên, Cơ Na tức giận nói:

- Ta vốn định chết đi coi như xong, kiếp sau sẽ tìm ngươi, nhưng ai biết vừa đến âm tào địa phủ, lại thấy ngay một cái đại môn.. Ta không thể chuyển thế đầu thai, cũng không có ai chú ý đến ta, ta chỉ còn cách lưu lạc trái phép khắp nơi thôi.

Vừa nói nàng vừa chỉ vào Huyền Si:

- Vừa lúc gặp được tên hòa thượng này, hắn nói muốn tới tìm ngươi, ta cũng đi theo hắn tới… Ân, coi như là được hắn cứu đi."

- Bất quá…

Cơ Na suy nghĩ một chút:

- Ta có chút kì quái, Huyền Si được xưng là Độc Phật, hắn làm sao lại vô duyên vô cớ cứu ta chứ?

- Bần tăng tất nhiên là không rảnh đi cứu người.

Huyền Si liếc nhìn hồn phủ trống rỗng của Trầm Côn :

- Tăng hữu, ngươi cũng đã đến đệ bát trọng rồi phải không?

Trầm Côn gật đầu, đại chiến luân phiên, U minh hồn phủ tan rồi lại lập, thực lực của hắn đã thăng cấp.

- Đến đệ Bát trọng, ngươi đã có khả năng có được vũ hồn thứ tám…

Huyền Si chỉ vào Cơ Na:

- Ngươi thấy nàng thế nào, có thể làm vũ hồn thứ tám của ngươi không?

- Làm vũ hồn của ta?
Bọn hắn lặng yên không một tiếng động, không để ý đến Huyền Minh, cũng không có nhìn nhóm tướng Tây Thục, bọn hắn chậm rãi giơ binh khí trong tay lên, không cần ai tới ra lệnh, cũng dễ dang hợp thành một loại xung phong chiến trận.

Chúng tướng Tây Thục nhất thời chần chờ.

Bọn họ đều là từ trăm vạn quân chọn lọc ra, có lẽ là có thể đánh bại đám binh tướng Dương gia này, nhưng mà… đây là Dương gia quân, là đội quân được ông trời kính trọng chiếu cố, đối địch với bọn họ, cho dù là ai cũng có một chút khiếp đảm trong lòng.

Tám vạn Thiết Quân càng lúc tới càng gần, chúng tướng Tây Thục thì càng ngày càng chần chờ.

Một bên xơ xác tiêu điều nhưng chỉnh tề, một bên lại chần chờ, thắng bại trong khoảnh khắc này đã rõ ràng.

Nhưng chính vào lúc này, sau lưng chúng tướng Tây Thục vang lên một tiếng Phật hiệu nhàn nhạt.

- A di đà phật.

Huyền Si trong đám người đi ra, cười nhạt đi về phía tám vạn thiết quân Dương gia:

- Thủy phu nhân, còn nhớ bần tăng không?

- Huyền Si?

Thủy phu nhân sững sờ một lát, đột nhiên chỉ vào Trầm côn:

- Ngươi trước hết hãy giết Trầm Côn, không giết hắn, thì đừng có nhìn mặt ta.

- Bần tăng đã là người tu hành, không nói dối, không tửu sắc, không sát sinh.

Huyền Si đi tới trước mặt đại tướng quân tiên phong Dương gia, ngẩng đầu lên mỉm cười, mặc cho một thương của Đại tướng kia đâm ra, xuyên thấu lồng ngực của mình.

Thoáng một cái, đại quân Dương gia ngây ngẩn cả người.

Đại quân Tây Thục ngây ngẩn cả người

Trầm Côn ngây ngẩn cả người.

Thủy phu nhân cũng ngơ ngác nhìn Huyền Si… Hắn tới đây làm gì? Tiêu sái từ trong đám người kia đi ra, chỉ để chịu một thương này?

Huyền Si cho dù tệ đến đâu cũng không đến mức cả một thương cơ bản nhất cũng tránh không thoát a.

- Ha ha, bần tăng đến đây là để chết.

Huyền Si quay đầu lại nhìn thoáng qua Trầm Côn, mỉm cười nói:

- Tám vạn quân Dương gia chôn xương sông Hồng Thủy này, một nửa là ý chỉ của trời cao, một nửa khác, là do bần tăng năm đó hạ thủ ác độc, làm cho bọn họ oán khí tích tụ, anh linh không thể tiêu tan - Hắn hướng về phía đại tướng bị hắn giết khẽ mỉm cười:

- Tướng quân, năm đó bần tăng giết tướng quân bằng thuốc độc, hôm nay trả lại cho ngươi một mạng, oán niệm tích tụ trong lòng tướng quân có tiêu tán hay không?