Vũ Toái Hư Không

Chương 391 : Tín ngưỡng

Ngày đăng: 23:57 19/04/20


Bi ai!

Thật bi ai!

Triệu Vô Cực thề với trời, hắn để Trầm Côn đứng chỗ đó chỉ vì muốn Dương Vô Tuyệt liếc mắt liền thấy Trầm Côn, tránh tạo thành hiểu lầm! Nhưng chỉ có trời mới biết, Công Tôn Y lại đến trước Dương Vô Tuyệt, còn bắt Trầm Côn tại trận!

Cho dù hắn nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch!

Đầu óc Triệu Vô Cực nhanh chóng xoay chuyển, dù sao hắn cũng từng là đại chưởng quỹ của Bách Bảo Trai, từng là một đại cường giả bị chết dưới tay Yến Nan Quy, chỉ vài giây đồng hồ liền khôi phục sự tỉnh táo.

- Thánh nữ, đừng vội động thủ, để tại hạ nói rõ ràng trước đã!

Triệu Vô Cực vỗ ngực nói:

- Tại hạ chưa từng đầu nhập vào loài người, hôm nay tại hạ mời Trầm Côn tới, cũng vì muốn mời Dương Vô Tuyệt chống lại Ngũ Đế quân! Mới vừa rồi Thánh nữ nói, muốn tại hạ đối phó Công Tôn Hư. Được, tại hạ đồng ý, chỉ cần tối nay đánh lùi địch nhân, tại hạ lập tức theo dưới trướng ngài, cùng nhau chinh phạt Công Tôn Hư!

Dù hắn có phải phản bội lập trường của mình, cũng muốn đổi lấy sự tha thứ của Công Tôn Y!

Trong lúc Triệu Vô Cực đang giải thích, Trần Dương cũng cấp tốc đi vào trong đội ngũ của Công Tôn Y, tìm được một lão bằng hữu quen thuộc, thấp giọng đem tình huống tối nay giải thích một lần, sau đó len lén đưa lên một túi lễ vật. Lão bằng hữu này liền đến sau lưng Công Tôn Y, nhỏ giọng nói mấy lời tốt cho Triệu Vô Cực.

- Ngươi làm vậy để đối phó Dương Vô Tuyệt?

Mắt Công Tôn Y híp lại, Triệu Vô Cực cắt ngang:

- Đúng vậy, chờ một chút Dương Vô Tuyệt tới, là đủ chứng minh tại hạ không có lừa gạt ngài!

- Ừ!

Công Tôn Y gật đầu

- Vậy là ngươi nguyện ý gia nhập chúng ta, chinh phạt tên phản đồ Công Tôn Hư kia đúng không?

- Tại hạ nguyện ý!

Triệu Vô Cực lập tức khom người thi lễ.

- Đại nhân phân phó điều gì, Triệu Vô Cực đều phụng mệnh!

- Tốt!

Công Tôn Y đột nhiên chỉ vào Trầm Côn:

- Ta cho ngươi mệnh lệnh đầu tiên, bắt Trầm Côn cho ta!

Đầu Triệu Vô Cực muốn nổ tung!

Hai tướng làm khó a!

Chuyện hôm nay, nếu hắn nghe lời Công Tôn Y, bắt Trầm Côn xong thì có thể giải trừ họa công kích của mấy ngàn Thần tộc cùng mấy vạn yêu thú. Nhưng Dương Vô Tuyệt sắp tới rồi, hắn có thể tha cho mình tội khi dễ đệ đệ của hắn sao?
- Ta nhìn trộm trong pháo đài mây, có người Triệu nói, ngươi thu dụng Bắc Địa Vương cùng Triệu Lạc Trần, để lại hậu nhân cho Triệu gia... Đa tạ!

- Khách khí cái gì!

Trầm Côn khoát tay áo, một ngón tay chỉ đám phi hành yêu thú bay đầy trời:

- Bọn người kia xử lý thế nào đây?

- Triệu quốc đã mất nước, há lại có thể bị người khống chế!?

Trong mắt Lý Mục hiện lên vẻ tàn khốc, việc Công Tôn Y dùng tánh mạng toàn thành người Triệu tới hiếp bức Triệu Vô Cực, đã hoàn toàn chọc giận hắn!

Nhưng không đợi Lý Mục động thủ!

- Bảo vệ Thú Tôn!

Không biết là người nào trong đám người già, phụ nữ và trẻ em rống lớn một tiếng, nhất thời, mấy ngàn bô lão ngẩng đầu ưỡn ngực đứng lên.

Bọn họ mặc dù yếu, nhưng cũng là Hoàng Kim Thần tộc được cải tạo tốt, mấy ngàn người cặp tay dàn trận, hung hãn không sợ chết nghênh đón đám phi hành yêu thú đang lao xuống kia.

- Cha, mẹ...

Đám binh sĩ trẻ tuổi nhìn mà choáng váng, sau đó không do dự nửa giây, lập tức đứng chắn trước đám người già.

- Các người trở về đi, chuyện liều mạng giao cho chúng ta, người già với trẻ con xem náo nhiệt cái gì!

- Bảo vệ Thú Tôn!

Những cụ già tựa hồ không nghe được tiếng binh lính quát, giống như là bị thôi miên cùng bò lên tường thành, giương cung tên, rút vũ khí, cùng chém xuống đám yêu thú đang tụ tập với nhau!

Vẻ mặt điên cuồng, dũng khí cuồng hãn, không tiếc sinh tử chém giết, những cụ già tóc trắng xoá giờ giống hệt đám trẻ nhỏ chưa cao tới thắt lưng điên lên(DG: nguyên văn: chưa cao tới bánh xe nhưng ta để vậy cho dễ hình dung), giống hệt một đám tín đồ cuồng tín!

Đúng vậy, kẻ điên!

Hai chữ Thú Tôn đối với bọn họ ảnh hưởng quá sâu, bọn họ giống như đám tín đồ cuồng tín sau này, dù có chết, cũng không cho phép bọn dị đoan khinh nhờn tính ngưỡng của mình!

Rất điên cuồng, nhưng rất đáng được kính nể, bởi vì sự điên cuồng hôm nay, là do Lý Mục dùng tánh mạng của hắn, cùng sự thủ hộ 1500 năm như một ngày của hắn đổi lấy! Đất Yến Triệu, từ xưa đến này luôn có nhiều chi sĩ khẳng khái, bọn họ sẽ không quên bất kỳ một vị anh hùng nào, có góp công, thì có hồi báo!

- Đại Triệu không quên Lý Mục ta, vẫn chưa quên Lý Mục ta!

Một đợt xung phong, mấy trăm bóng người già yếu từ trên tường thành té xuống, Lý Mục nhìn nước mắt tuôn đầy mặt, điên cuồng rống lên!

- Có kẻ dám giết dân chúng Đại Triệu ta, Lý Mục ta nhất định giết chúng! Tiên Phật dám giết dân chúng Đại Triệu ta, Lý Mục ta nhất định giết chúng!