Vũ Toái Hư Không

Chương 97 :

Ngày đăng: 23:54 19/04/20


- Ngự thú quân (ngự thú cấm vệ quân)? Đây là đội quân nào?

Tô An Chi sửng sốt.

- Lão đệ chắc chắn là chưa từng nghe qua, ngự thú quân do Thú Tôn Lý Mục xây dựng, là một trong sáu cánh cấm quân được xây dựng rất cơ mật. Theo quy định của Đại Triệu, chỉ có quan trên cấp ngũ phẩm mới có thể biết được sự tồn tại của Ngũ An.

Sắc mặt của Hà Sơn rất khó coi, hắn tiếp:

- Hơn nữa, muốn điều động ngự thú quân, nhất định phải có hai điều kiện: Thứ nhất là trong tay phải có hành quân hổ phù, thứ hai là phải được bệ hạ trao thực quyền!

Thanh âm hắn chợt nhỏ lại.

- Lão đệ, ngự thú quân xuất hiện, điều đó nói lên rằng người đến Tân Nguyệt Thành thấp nhất cũng là một trong những tướng quân Ngũ An!

Rốt cuộc Tô An Chi cũng biến sắc!

Dù sao hắn cũng biết một ít kiến thức bình thường của quân đội. Theo qui định của quân đội, các cấp của quân nhân gồm có soái, tướng, hiệu úy, quan nha, hùng binh, liệt binh, tổng cộng có sáu cấp. Trong đó tướng quân lại chia thành ba cấp chinh, trấn, An. Mỗi một cấp có rất nhiều tướng quân không có thực quyền. Tô An Chi cũng là thành chủ nhưng thuộc về loại tướng quân không có thực quyền, theo như cách hiểu ở địa cầu mà nói thì chính là cấp cán bộ huyện xã mà thôi!

Mà theo lời Hà Sơn thì Ngũ An chính là loại tướng quân cao cấp được phong, những tướng quân Ngũ An này chẳng những được vĩnh viễn hưởng những đãi ngộ của những tướng lĩnh cao cấp trong quân đội mà còn là những người có thực quyền! Nói trắng ra bọn họ chính là những tướng quân được trọng vọng, quân đội Đại Triệu đều chịu sự sai khiến của bọn họ.

Cái này tương đương với quan lớn cấp tỉnh, chức tham mưu của quân khu! Lại nói về cấp cao hơn như Trấn Bắc tướng quân gì đó, cũng là thuộc lực lượng trung ương, là cấp cao rất nhiều so với quan địa phương.

- Một cái thành Tân Nguyệt nho nhỏ, sao lại xuất hiện loại quan lớn như vậy? Hơn nữa lại trùng hợp như thế???

Tô An Chi nghĩ nghĩ rồi kiên quyết nói:

- Hà huynh, chúng ta cùng cấm quân hoàng gia không có xung đột, hẳn là bọn họ không vì chúng ta mà tới, bất quá để khỏi đêm dài lắm mộng, trước hết hãy giết phụ tự Trầm gia đi!

- Được, liền như Tô lão nói!

Hà Sơn hạ quyết tâm, hắn giơ tay lên muốn ra lệnh cho các binh sĩ đem xử tử phụ tử Trầm gia. Nhưng đột nhiên bên ngoài có tiếng hô phát lên : Thành chủ Tân Nguyệt, ra đón tướng quân chúng ta!

Thanh âm này rất to, trong trẻo hoàn toàn không giống tiếng người nói, mọi người vừa ngẩng đầu nhìn, thì thấy một con chim lớn màu trắng bay qua đỉnh đầu, cổ đang gáy to.

- Linh Thứu?

Hà Sơn khẽ nhắm mắt lại.

- Ta có dự cảm như có chuyện gì đó... Tô lão đệ, Linh Thứu là dấu hiệu của ngụ thú quân, đừng do dự, hãy nhanh chóng nghênh đón đại tướng của cấm quân!

- Thế còn phụ tử Trầm gia...
- Trầm gia?

Sắc mặt Trần Nguyên sầm xuống.

- Chờ một chút, Trầm tước gia có thân thích ở Tân Nguyệt thành, cũng là họ Trầm, người ngươi đắc tội không phải là thân thích của Trầm tước gia đó chứ?

- Không phải, chắc chắn là không phải!

Hà Sơn liên tục xua tay.

- Tôi đã tra lý lịch rõ ràng, Trầm gia này không có ai thân thích làm quan.

- Không được, ngươi dẫn ta đi xem, những chuyện như vậy ngàn vạn lần không được làm qua loa.

Ánh mắt Trần Nguyên nghiêm lại, mấy trăm thân binh sau lưng hắn cũng đã bắt đầu đặt tay lên vũ khí!

- Đại tướng quân nguôi giận, tôi liền dẫn đường cho ngài!

Hà Sơn vội vàng tiến lên trước dẫn đường, bất quá tâm tình hắn cũng không lo lắng lắm, không phải Trầm gia chỉ mới phát triển hai mươi năm gần đây sao? Không có khả năng cũng Trầm tước gia ở vương đô có quan hệ gì được!

Đi vào địa lao, Hà Sơn còn chẳng hề thèm nhìn, chỉ tay vào đại lao chỉ:

- Đại tướng quân, những người này chính là tội phạm, người có cặp mắt nhỏ ở giữa kia là thủ phạm chính? Bọn họ không phải là thân thích của Trầm tước gia phải không?

Hướng ngón út của Hà Sơn chỉ đúng là Trầm Côn đang ngồi xổm trên bồn cầu, ôm bả vai, khẽ nháy mắt một cái, ra vẻ ngáp ngáp cười cợt.

- Ha ha!

Bỗng nhiên Trần Nguyên bật cười, trong nụ cười có hàn ý, có điểm cay độc, hắn cười nói:

- Đúng vậy, đây không phải là thân thích của Trầm tước gia.

- Ba!

Một tiếng tát từ vang lên từ miệng Hà Sơn, miệng Hà Sơn phun máu.

- Đây chính là Trầm tước gia!