[Dịch]Vũ Vương

Chương 427 : Xích Đồng Diễm Vĩ Hổ. (4)

Ngày đăng: 03:11 16/09/19

Bên trong một phiến Hư Vô nào đó của không gian phong ấn, cơ hồ Mộ Hàn còn đang đồng thời điều động ba loại lực lượng trình độ cao nhất bên trong Tâm Cung thì Cơ Vân Thiền vừa mới vào cũng đã ngồi xuống. Trên khuôn mặt thanh tú quyến rũ hiện lên một nụ cười gằn lạnh lùng khắc nghiệt. Sau đó, hữu chưởng xinh đẹp tuyệt trần Như Ngọc liền xòe ra ở trước người. - Vèo! Trong tiếng xé gió rất nhỏ, một điểm sáng đỏ bắn nhanh ra từ mi tâm Cơ Vân Thiền. Nó bay xuống đỗ trên hữu chưởng trắng nõn. Đó đúng là một mặt gương to bằng bàn tay. Mặt gương không biết được chế tạo từ vật gì, mà lại phô ra sự đỏ tươi sáng bóng. - 'Phù Ảnh Bảo Kính' có được từ Đại Hạc Thiên Vực . Vốn lại dung nhập vào khí tức của ngươi mà Tông chủ đã thu được khi ngươi tỷ thí, là có thể luyện chế ra 'Phù ảnh Khôi lỗi ( con rối') . . . Lấy ''Phù ảnh Khôi lỗi ' để chỉ dẫn phương hướng, ta muốn nhìn ngươi có thể chạy đến chỗ nào! Mộ Hàn, lần này ngươi khó tránh được tai nạn! Đang khe khẽ nói, tả chưởng của Cơ Vân Thiền bỗng đột ngột xuất ra một đám khí tức trắng đục mờ mờ ảo ảo. Ngọc chưởng khẽ nhúc nhích, đoàn khí tức trắng dục kia lập tức trôi dạt về hướng Phù Ảnh Bảo Kính. Trong giây lát đụng chạm đến gương, liền nhanh chóng dung nhập chìm vào đó. Cơ Vân Thiền thu thập tâm thần, mắt nhung nhắm hờ. Đôi tay ôm lấy Phù Ảnh Bảo Kính vào trong lòng bàn tay, chân nguyên đỏ như lửa như những cơn sóng ngập trời mà tuôn vào đó. Không được một phần mười canh giờ, Cơ Vân Thiền liền buông hai tay ra, chỉ thấy trên bề mặt Bảo Kính , đoàn khí tức trắng đục kia thật giống như đã lây dính vô số sợi tơ máu li ti. Do liên quan tới những sợi tơ đỏ tươi này, khí tức trắng đục biến dạng kịch liệt. Rồi không được bao lâu sau liền ngưng tụ thành một hình người bé tí chỉ cao cỡ hai ngón tay. Ngoại trừ thân hình đã bị thu nhỏ vô số lần, thêm vào bên ngoài thân quấn quanh đại lượng những sợi tơ máu thì dung mạo của nó đúng là hoàn toàn nhất trí với Mộ Hàn. Khi hình nhân bé tí này nhô dần ra, rồi đứng ở mặt gương màu đỏ tươithì nó tức thời ngoảnh sang phía bên phải. - Mộ Hàn đang ở phương hướng kia. Cơ Vân Thiền cười lạnh một tiếng, tay nâng Phù Ảnh cổ kính mà xoay người chạy đi như bay. Ở bên trong không gian mù sương mới chạy được khoảng hơn một khắc canh giờ, thân hình nhỏ bé trên Phù Ảnh cổ kính kia đột nhiên có sự chếch đi rất nhỏ. Cơ Vân Thiền khẽ nhướn lông mày, trong mũi hừ nhẹ. Rồi nàng cũng điều chỉnh phương hướng theo. . . Không gian phong ấn, ở trong khu vực nào đó. Mười hai cây cột lớn màu trắng cao vài trăm thước quây chung quanh thành một vòng bất quy tắc , chúng lẳng lặng đứng im trong hư không. Ở phía trên những cây trụ lớn này, một đóa hoa Tuyết Liên thật lớn đang thong thả xoay tròn, một vầng ánh sáng trắng xoa lấp lánh đã thực chất hóa phát tán ra từ giữa , trông thật rực rỡ chói mắt. Nó như một cái lưới đánh cá bao phủ tất cả các cây cột lớn vào bên trong. Bên trong những cây trụ lớn, trong hư không phía dưới Tuyết Liên, xà ảnh vàng tươi to lớn cuộn thành một đám, vẫn không nhúc nhích. Cái này chính là linh hồn Đại Địa Ma Long đang bị phong ấn . Mà ở dưới Đại Địa Ma Long, chỗ đế của mười hai cây cột trụ lớn lại có một vật gì đó màu vàng, xem ra tựa như bùn đất thông thường. - Cái gì? Khẽ xoay mình, âm thanh trầm thấp vang lên. Đại Địa Ma Long đột nhiên mở mắt, trong con mắt to lớn lóe ra một tia nghi ngờ. Chỉ là trong chốc lát sau đó, Đại Địa Ma Long liền ngẩng phắt đầu lên, hai đạo ánh mắt không hề chớp nhìn chăm chú bông hoa Tuyết Liên cách xa nó gần hai trăm thước . Có chút bất tri bất giác, tốc độ xoay tròn của hoa Tuyết Liên lại chậm đi vài phần. - Xảy ra chuyện gì, 'Bạch Liên ấn' của Cổ Thần Âm hỗn đản kia làm sao mà lại vận chuyển chậm như vậy? Trong miệng không giải thích được mà than thở, trong đôi mắt Đại Địa Ma Long hiện lên vẻ kinh ngạc. Tuy nhiên, chỉ qua mấy giây ngắn ngủi, sự kinh ngạc trong mắt Đại Địa Ma Long liền bị niềm vui bất ngờ thay thế. Thiên mạch của 'Thái Huyền Thiên Vực' lại chuyển dời đến chỗ cực tây, cách xa dãy núi Bàn Long ít nhất có đến mười vạn dặm. Ở cự ly xa như thế, áp lực Thiên mạch gây ra đối với phong ấn đã đạt tới mức độ yếu nhất. - Sáu ngàn năm , bổn tọa rốt cục đợi được ngày hôm nay! Thân hình to lớn dài ngoằng kia của Đại Địa Ma Long trong nháy mắt giãn ra. Đúng là không nhịn được mà nó cười thoải mái ầm ĩ. Do ảnh hưởng của thực lực có hạn, tu sĩ ở bên ngoài rất khó tìm được vị trí Thiên mạch, nhưng Đại Địa Ma Long cũng không như vậy. Nó là kẻ trực tiếp gánh chịu Thiên Mạch Chi Lực. Hơn nữa lại ngây ra trong phong ấn này hơn sáu nghìn năm, cả Thái Huyền Thiên Vực, so sánh với nó không có bất luận kẻ nào có thể hiểu rõ hơn đối với Thiên mạch. Nhất là. Nó có thể thông qua động tĩnh của Bạch Liên ấn mà vận chuyển ra phương vị và cự lyThiên mạch . Vì là đầu mối then chốt phong ấn , Bạch Liên ấn vận chuyển càng chậm liền đại biểu cho khoảng cách giữa Thiên mạch với dãy núi Bàn Long sẽ càng xa, phong ấn cũng càng trở nên không chắc chắn. Tình trạng Bạch Liên ấn giờ phút này , đối với Đại Địa Ma Long mà nói tuyệt đối là cơ hội ngàn năm một thuở do ông trời ban thưởng . Sau khi bị áp chế sáu ngàn năm, mặc dù nó không có khả năng một phen liền phá bỏ trói buộc của phong ấn đối với chính mình , nhưng vẫn có thể làm cho một bộ phận linh hồn của chính mình chạy đi ra ngoài. Như vậy, coi như sau này Thiên mạch lại lần nữa tiếp cận dãy núi Bàn Long, thì sự liên lạc giữa hai bộ phận linh hồn của nó cũng không có khả năng đoạn tuyệt. Lợi dụng loại liên lạc đó là nó có thể khôi phục thực lực rất nhanh chóng. Một khi khôi phục đến cảnh giới Linh Trì. Hai bộ phận linh hồn nội ngoại công kích, là có thể một lượt phá bỏ phong ấn, lại thu được thân xác tự do thân. Cả quá trình đó cần thời gian không quá mười năm. Đối với nó mà nói, thời gian mười năm chỉ là loáng một cái trong nháy mắt. Chờ đợi mấy ngàn năm, rốt cục thấy được ánh rạng đông thoát khốn, Đại Địa Ma Long có thể nào không mừng rỡ như điên? - Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!. . . Trong miệng điên cuồng mà gầm rú, thân hình to lớn đồ sộ của Đại Địa Ma Long phóng lên cao. Lập tức ngay sau đó, cái đầu khổng lồ đã hung hăng đụng vào đóa Tuyết Liên trên trời cao kia. - Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!! Tiếng va đập kịch liệt ầm ầm vọng về, bông hoa Tuyết Liên đang thong thả vận chuyển đột nhiên có hơi hơi chậm lại. Mặc dù trong chớp mắt liền đã khôi phục nguyên trạng, nhưng chỉ dừng lại trong chốc lát này cũng đủ làm cho Đại Địa Ma Long càng thêm kích động và điên cuồng. Cái đầu của nó liên tục húc lên hết lần này tới lần khác với tốc độ nhanh đạt đến cực điểm.