Vườn Trẻ Thiên Đình

Chương 10 : Bàn đào

Ngày đăng: 22:30 21/04/20


Có sâu trong đào, bản tọa không ăn



Phù Lê nhìn tơ hồng trên tay, lại nhìn ánh trăng thông qua Yêu Nguyệt tràn không ngừng vào cơ thể Bạch Trạch, đại khái biết chuyện gì xảy ra rồi. Bạch Trạch chính là thượng cổ thần thú, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt là một loại bản năng, không giống như bọn họ, dùng hình dáng con người tu luyện thành tiên nhân, hấp thu chầm chậm.



Tơ hồng Nguyệt Lão, đem thân thể và linh hồn của hai người trói cùng nhau, nên sẽ đem ánh trăng Bạch Trạch hấp thu được đều chuyển đến trên người Thiên Tôn. Biến thành dáng vẻ thanh niên, không còn cao ba thước lại đuối sức như trước, trong mắt Phù Lê lộ chút ý cười, giơ tay, xoa xoa đầu bự của Bạch Trạch.



Hôm sau, mặt trời chiếu vào thân thể lông xù của Bạch Trạch, đem mao mao sấy đến vô cùng mềm mại. Ánh sáng chói mắt, quấy rầy mộng đẹp. Bạch Trạch mở to đôi mắt màu hổ phách, chẹp miệng một cái nói rằng: “Ta tối hôm qua, mơ thấy một mỹ nhân.”



“Mỹ nhân thế nào?” Nguyệt Lão ngủ ở trên người y, ló đầu từ bên trong mao mao nhìn ra.



“À, ta cũng không nhớ rõ, chính là mỹ nhân rất đẹp mắt…” Bạch Trạch nhìn chung quanh, thấy Phù Lê vẻ mặt rất ư bình tĩnh nhìn mình, vóc dáng vẫn chỉ cao có ba thước, trên khuôn mặt nho nhỏ không chút biểu cảm, mắt nhìn trừng trừng, khiến y phải đem nửa câu sau nuốt xuống. Mỹ nhân kia mặc một bộ trường bào tay áo rộng màu xanh…



Bạch Trạch biến thành hình người, đi làm đồ ăn cho bọn nhỏ.



Pháp lực giảm xuống, thân thể những bé con này sẽ dần dần mất sức, cần ăn một chút gì đó để duy trì thể lực. Bạch Trạch tìm trong suối lạnh một loại gạo, ở thác nước Tinh Tử mò vài con cá nhỏ, lại cầm thêm cây măng các bé con đào được trong rừng trúc, nấu cháo cho mọi người ăn.



Nguyên liệu nấu ăn trên thiên giới không nhiều, các tiên nhân không cần thức ăn, ngày thường cũng chỉ nhấp chén trà, uống nước trái cây đủ mùi vị. Bạch Trạch sờ sờ cằm, chuẩn bị trồng một vườn rau trong Ngọc Thanh Cung.



Thuận Phong Nhĩ nghe thấy đề nghị này, nhanh chóng bay đến cười nhạo y. Đường đường là Ngọc Thanh Cung nơi Thiên Tôn ở, cũng chính là chốn thần thánh nhất cửu thiên thập địa, lại bị tên này dùng để trồng rau. Nghĩ đến cảnh sau này các thượng tiên đến đây lắng nghe Thiên Tôn giảng đạo, nhìn thấy trong biển mây lượn lờ có rau hẹ củ cải, vẻ mặt nhất định sẽ rất đặc sắc.



Nhưng mà chủ nhân của Ngọc Thanh Cung, Phù Lê lại không có ý kiến gì, chỉ yên lặng đi theo bên người Bạch Trạch đang gánh cuốc. Bạch Trạch đi nơi nào, Thiên Tôn liền đi nơi đó, duy trì khoảng cách trong vòng ba bước.



Bạch Trạch nhìn Thiên Tôn theo bên người, không nhịn được vò đầu, đứa nhỏ này sao lại đột nhiên bám người thế chứ? Bạch Trạch làm việc, Phù Lê ôm cánh tay đứng một bên, tinh hoa nhật nguyệt rót vào trong thân thể Bạch Trạch, lưu chuyển một vòng, sẽ có một phần thông qua Nhân Duyên Tuyến truyền vào trong cơ thể của hắn, cách càng gần, lưu chuyển càng nhanh.


Trong vườn đào chín ngàn năm này, kỳ thực muốn trấn áp thượng cổ ma trùng, thường ngày đều phải dựa vào pháp trận của Vương Mẫu, dùng tinh hoa cuồn cuộn trong người chúng nó, cung cấp không ngừng cho vườn đào. Nhưng hiện tại Vương Mẫu teo nhỏ, pháp lực yếu đi, trận pháp suy giảm, những con sâu này tự nhiên liền lộ đầu ra. Chúng nó sẽ gặm rễ của cây Bàn Đào, ăn rỗng quả Bàn Đào vừa mới chín.



Sắp đến hội Bàn Đào, nếu như không đem mấy con sâu này tiêu diệt, thời điểm ban cho các vị tiên nhân cửu thiên thập địa, sẽ là mấy quả Bàn Đào bị sâu khoét rỗng.



Bạch Trạch biết rõ việc này rất quan trọng, việc pháp lực của Vương Mẫu bị giảm đi không thể bại lộ, vì thế, nhiệm vụ bắt sâu liền rơi vào đầu y. Bạch Trạch hết cách, đành thả xẻng xuống, xắn tay áo lên bắt đầu diệt sâu.



Những con sâu này, tên gọi là ‘Bách Tiệt’, ý chỉ trên thân có một trăm đốt, một đốt nối liền một đốt, rút ra toàn bộ dài vô cùng, trông phi thường buồn nôn. Bạch Trạch ghét bỏ, đem pháp lực triển khai lên hai tay, hơi nước trong suốt từ đầu ngón tay thon dài trắng nõn lan ra, thấm vào từng lớp từng lớp đất, chỉ một lát sau, liền có nguyên một tảng lớn sâu bị hất ra.



Bạch Trạch nhìn mà buồn nôn, nhanh chóng dùng cầu nước đem sâu gom lại cùng chỗ, ném cho Lão Quân. Lão Quân mở lò luyện đan bảo bối của ông, thả ra một ngọn Tam Muội Chân Hỏa, trong nháy mắt đem sâu hóa thành tro. Tiểu Tiểu Lão Quân vội vàng móc túi Càn Khôn đem những tro tàn kia cất vào, tro của những con ma trùng này, cũng là một nguyên liệu luyện đan rất tốt: “Cái này đem luyện tiên đan ăn sẽ tốt hơn.”



Mấy bạn nhỏ từng ăn kẹo của ông, trong nháy mắt tái hết cả mặt. Thì ra sâu cũng có thể đem đi luyện đan, vậy thứ bọn họ ăn trước đây dùng cái gì luyện thành?



—— Tiểu kịch trường:



Phù Lê: Ngươi thế mà lại cho bọn ta ăn sâu!



Lão Quân: Tiên đan bình thường đều dùng linh thảo luyện thành, đừng sợ.



Phù Lê: Còn tiên đan không bình thường thì sao?



Lão Quân: Tiên đan không bình thường đều cho Ngọc Đế ăn rồi~



Ngọc Đế: (艹皿艹)