Vườn Trẻ Thiên Đình

Chương 17 : Côn du

Ngày đăng: 22:30 21/04/20


Hắn không xứng để bản tọa phải cúi đầu



“Nếu như là một tiên nữ…” Bạch Trạch cũng ngã vào đám mây, cười bổ sung, tự cảm thấy mình nói một câu rất hài hước, nở nụ cười một lát, thấy Phù Lê không để ý đến mình, liền nhích đến gần, nhìn khuôn mặt nhỏ căng thẳng của Phù Lê một cái, duỗi ngón tay ra chọt chọt: “Nói nửa ngày trời, đến cùng là ai cứu ta?”



“Bản tọa không phải thiên thư, làm sao biết được?” Phù Lê hừ một tiếng, đứng dậy, đè mây xuống nhanh chóng bay về phía bên dưới.



“A ——” Bạch Trạch sợ hết hồn, nhìn chung quanh, mới nhận ra bọn họ đã đến núi Côn Du.



Núi Côn Du tọa lạc trên một tòa tiên đảo, bốn phía đều là nước biển, bởi vì có cây Phù Tang sinh trưởng, linh khí mười phần, xa xa mà vẫn có thể ngửi được khí tức tiên linh. Chỉ là bây giờ, bọn họ đã tiếp cận đến đỉnh núi, vẫn không ngửi được chút tiên khí nào.



“Ồ?” Bạch Trạch cưỡi mây bay xung quanh núi một vòng, cảm thấy có chút quái lạ, chuẩn bị hạ xuống xem một chút, nhưng “Ầm” một tiếng đụng vào thứ gì đó, ngay lập tức từ trên mây rơi xuống, ngã vào trong biển.



“Hừ hừ!” Bạch Trạch hóa thành nguyên hình, lướt sóng mà đến, hai ba bước đã chạy tới, tiếp được Phù Lê rơi xuống.



“Có kết giới.” Phù Lê ngồi trên đỉnh đầu Bạch Trạch, sờ sờ lồng bảo hộ không nhìn thấy kia.



“Nguy rồi, là hộ sơn đại trận của núi Côn Du.” Bạch Trạch nhíu mày. Khi Đông Hoa Đế Quân làm chủ núi Côn Du, có xây dựng một cái hộ sơn đại trận, dùng để bảo vệ cây Phù Tang, bình thường cũng không mở ra, chỉ khi nào hắn rời khỏi núi Côn Du hoặc xảy ra chuyện gì bất ngờ, mới mở trận pháp.



Bây giờ, chỉ sợ là do Đông Hoa Đế Quân nhỏ đi, không có sức chống cự yêu ma, các đạo đồng liền mở ra hộ sơn đại trận.



“Có thể gọi đồng nhi đến mở không?” Phù Lê gõ gõ lồng bảo hộ trong suốt.



NOTE: đạo đồng, tiên đồng, đồng nhi… là cách gọi mấy đứa nhỏ theo hầu các vị tiên.



“E là… không được…” Bạch Trạch quay đầu, nhìn ranh giới giữa trời và biển phía xa xa, có ngũ thải tiên quang, thỉnh thoảng truyền đến âm thanh từng trận nổ. Bên kia, chính là Na Tra mang theo thiên binh cùng yêu ma ác chiến, nếu nơi này mở trận pháp ra, con thượng cổ đại yêu kia liền có thể trong nháy mắt chui vào, đến lúc đó cướp được một hai quả Phù Tang để ăn, pháp lực tăng lên, liền xong đời.



“Vậy ý ngươi thế nào?” Phù Lê nhăn lông mày nho nhỏ lại, hai người họ chả nhẽ phải chờ ở chỗ này đến lúc Na Tra đánh xong à? Bên kia nếu như ác chiến đến chín ngày chín đêm thì phải làm sao?




Mọi người nói, đem ánh mắt khiển trách lia về phía Bạch Trạch, Bạch Trạch nuốt nước bọt một cái, ôm Phù Lê nhanh chân chạy về phía hậu điện.



“Bọn chúng nhất định là yêu tà!” Có người đột nhiên nói một câu như vậy. Gần đây thường phát sinh quái sự, nghe đồn là do yêu ma quấy phá, mọi người trong lòng hoang mang, nên mới đến điện Đế Quân bái lạy. Bây giờ trong đại diện thế mà lại xuất hiện hai kẻ bất kính với Đế Quân, xem ra rất không bình thường.



“Cái tên nam tử trưởng thành kia trông không giống phàm nhân, ắt hẳn là hồ ly tinh biến thành.” Có thư sinh mở miệng nói. Trong sách thường viết, người lớn lên đẹp đến hoàn mỹ không một tì vết, đều là hồ ly tinh. Nam tử mặc áo trắng vóc người quả thực quá mức đẹp đẽ, khiến người ta vừa nhìn một cái lòng liền sinh ngóng trông, chắc chắn có quỷ!



Nghe được lời ấy, mọi người dồn dập đứng dậy, đuổi theo.



“Không thể để cho yêu vật làm bẩn thần điện của Đế Quân!”



“Yêu vật sẽ không làm hại chúng ta chứ?”



“Không sợ, chúng ta đang ở trong đạo quán!”



Ấy nhưng mấy đạo sĩ trong đạo quán lại có chút sợ sệt, bọn họ đều là phàm nhân, sư phụ của bọn họ cũng là phàm nhân, căn bản không có cái gì gọi là pháp lực.



—— Tiểu kịch trường:



Bách tính giáp: Xông lên, nơi này có đạo sĩ, bảo vệ bách tính.



Bách tính ất: Xông lên, nơi này có đạo sĩ, hàng yêu trừ ma.



Bách tính bính: Xông lên, nơi này có đạo sĩ, bắt được mỹ nhân.



Đạo sĩ: … Các ngươi đừng kích động o(>﹏<)o