Vườn Trẻ Thiên Đình
Chương 21 : Cửu anh
Ngày đăng: 22:30 21/04/20
Ngươi uống chút Thiên Quân, giúp ta chống đỡ
Chúng tiên thấy Ngọc Đế nói như vậy, cũng không dám hó hé thêm câu gì, nhao nhao tỏ vẻ tiên đan ăn thật ngon.
Ăn xong tiên đan, chính là thời gian chúng tiên hiến lễ. Bắt đầu từ các vị tiên cấp thấp, tứ hải minh châu, ngũ châu linh thảo, các loại trân bảo được trình lên tới tấp cho Vương Mẫu xem.
Bạch Trạch nguyên bản còn đang cao hứng xem trò vui, bỗng nhiên vỗ trán một cái nhớ ra, mình không chuẩn bị quà để tặng cho Vương Mẫu. Mấy ngày qua vội vàng giúp các bạn nhỏ chuẩn bị cho hội Bàn Đào, còn việc mình cần chuẩn bị lại quên không còn một mống.
Mắt thấy sắp đến lượt Đông Hoa Đế Quân lên đài, Bạch Trạch đành lục lọi trong túi càn khôn của mình, xem thử có đồ vật gì có thể đem ra tặng. Hạt giống thượng cổ thần mộc, cái này không thể đưa, y còn hi vọng sau khi núi Thương Trạch dịch chuyển rồi có thể đem ra trồng; Đông Hải Tinh Thạch, cái này cũng không thể đưa, đây là do Đông Hải Long Vương gửi nhờ ở chỗ y, nói là để hưởng ké chút thụy khí giúp Đông Hải bình an…
Nhìn đi nhìn lại, đều không nỡ, Bạch Trạch rất là khó xử.
Phù Lê cảm giác được sự băn khoăn của cục lông nào đó phía sau, đặt chén nhỏ xuống, từ trong tay áo lấy ra một khối ngọc thạch óng ánh long lanh, để vào lòng bàn tay Bạch Trạch.
“Đây là cái gì?” Bạch Trạch chớp mắt mấy cái, cầm viên đá kia nhìn kỹ. Viên đá mượt mà bóng loáng như đang tỏa sáng, có thể nhìn thấy vô số chấm nhỏ lấp lánh bên trong ám mang, dường như đem toàn bộ ánh sao trên màn trời thu lại bên trong viên đá, xinh đẹp vô cùng.
“Tinh Mạc Già (che giấu màn sao).” Phù Lê duỗi một ngón tay ra, chỉ vào tảng đá, trên đầu ngón tay rót xuống một chút tiên lực, lập tức có thật nhiều chấm nhỏ lấp lánh rơi vào vạt áo Phù Lê, nhìn giống như những ngôi sao từ trên trời rơi xuống. Nếu như rót vào càng nhiều pháp lực hơn, nói không chừng sẽ biến thành dáng vẻ cả bầu trời sao rơi xuống.
“Cái này chơi vui thật.” Bạch Trạch nâng viên đá lên, nhìn chung quanh.
“Nếu như không mang theo lễ vật, có thể đem thứ này dâng lên.” Phù Lê nhàn nhạt nói. Đây chỉ là một món đồ chơi nhỏ, cũng không được coi là pháp bảo cao cấp gì, nhưng trên trời dưới đất lại chỉ có một viên duy nhất, tương đối đặc biệt, tặng cho Vương Mẫu có thể làm nàng hài lòng. Dù sao, Vương Mẫu cũng chẳng so đo Bạch Trạch sẽ đưa nàng cái gì.
Bạch Trạch mắt sáng lấp lánh gật gật đầu, giống như một bé thú con nhận được món đồ chơi mới, cầm viên đá không muốn buông. Phù Lê không nhịn được đưa tay, xoa xoa tóc Bạch Trạch một cái, Bạch Trạch cũng không phát hiện ra động tác này có gì không ổn, còn thú tính khó sửa mà cọ cọ đầu trong lòng bàn tay Phù Lê.
Phù Lê thu tay về như không có chuyện gì xảy ra, che giấu vào trong tay áo rộng lớn, chậm rãi nắm chặt.
Bên kia, Đông Hoa Đế Quân đã đứng dậy, đi tới trước bàn của Vương Mẫu. Tiên y Cửu Sắc Vân Hà dưới ánh mặt trời rạng ngời rực rỡ, làm cho gương mặt tuấn tú giống như mặt trời nắng chói kia càng thêm lóa mắt. Trong tay hắn nhấc theo một giỏ đan bằng trúc ngọc, bên trong chứa đầy quả Phù Tang.
Trên đất nhà mình có đặc sản chốn tiên nhân, không bao giờ phải lo quà biếu, Đông Hoa Đế Quân mỗi lần đến hội Bàn Đào đều sẽ dâng lên quả Phù Tang. Nguyên bản trên núi của Bạch Trạch cũng có rất nhiều đồ vật có thể đem tặng, tỷ như Tầm Mộc Hoa trăm năm mới nở, Đan Mộc Tử ngàn năm mới kết hạt… Đáng tiếc bây giờ núi Thương Trạch bị chìm, Bạch Trạch đã thành một con thú nghèo rớt mùng tơi.
“Ôi, Nguyên Soái đại nhân, cho ta mượn bảo tháp nhỏ của ngươi chơi một chút coi!” Cự Linh Thần nhấc Tiểu Tiểu Lý Tịnh lên, làm bộ muốn cướp đi bảo tháp nhỏ của hắn.
“Lão Quân, ha ha ha ha!” Thất Tinh Bắc Đẩu vây xung quanh Lão Quân xem chuyện lạ.
“Ầy, Đế Quân, cho ta ôm một cái nào.” Bách Hoa Tiên Tử ngồi xổm xuống trước mặt Đông Hoa Đế Quân, hưng phấn không thôi vươn tay muốn ôm lấy. Các tiên tử khác cũng vây quanh, tranh cướp muốn ôm Đế Quân một cái, còn có người vươn tay nhéo mặt hắn.
Na Tra xoa cổ tay đau do đánh nhau đi tới, nhìn cha mình đang vung vẩy đôi chân ngắn xíu trong tay Cự Linh Thần, cũng lười quan tâm, cầm lấy một quả Bàn Đào cắn rôm rốp rôm rốp.
Phù Lê chậm rãi đi tới, đem Bạch Trạch đang ngất ngất ngây ngây ôm vào trong lòng, sờ sờ hai gò má nóng lên của y.
“Khà khà khà…” Bạch Trạch uống nguyên một vò rượu nhật tinh, đã say đến không nhận ra đông tây nam bắc, chỉ biết cười khúc khích.
Trong mắt Phù Lê nổi lên chút ý cười, đem ôm Bạch Trạch ngồi vào chỗ, nhìn các tiên nhân đùa giỡn các thượng tiên bé con đến không biết đâu là trời đâu là đất, lạnh lùng nói: “Biến thành đứa nhỏ, trí nhớ của bọn họ cũng sẽ không biến mất, chờ khôi phục pháp lực, những gì hôm nay các ngươi nói bọn họ vẫn sẽ nhớ kỹ.”
Dứt lời, ôm Bạch Trạch lên, nhấc chân trở về Ngọc Thanh Cung, lưu lại một đám tiên nhân ngứa mồm ngứa tay, đứng ngổn ngang trong gió.
—— Tiểu kịch trường: Tuần san bát quái thiên giới số đặc biệt về hội Bàn Đào
Tiêu đề: Cửu Anh vượt ngục, Thiên Tôn anh dũng cứu chúng tiên.
Mục giải trí: Tơ hồng tương liên, Bạch Trạch vì sao say rượu?
Chụp trên đường: Tình sâu nghĩa nặng, ôm kiểu công chúa về nhà đi ngủ.
Chụp trộm: Trong Ngọc Thanh Cung, cảnh-không-thể-miêu-tả lần lượt trình diễn.
Phụ trương: Cẩu tử (paparazzi) chịu đòn, Thiên Tôn đánh đau Thuận Phong Nhĩ, Bạch Trạch phẫn nộ cắn Thiên Lý Nhãn.