Vườn Trẻ Thiên Đình

Chương 24 : Suy tính

Ngày đăng: 22:30 21/04/20


Ngươi là bị Nhân Duyên Tuyến mê hoặc, bình tĩnh lại một chút!



Thời điểm Bạch Trạch mang theo Thiên Cẩu cùng Nhị Lang Thần quay lại Ngọc Thanh Cung, Na Tra và Đông Hoa đã trở về. Đông Hoa đang chia phần cho các bạn nhỏ mấy viên Lưu Châu tiện tay lấy được ở chỗ Kim Ô.



Lưu Châu vốn là những viên đá ở chốn cực đông, bởi vì quanh năm bị ánh sáng mặt trời giội rửa, phần lớn đã bị thiêu cháy, lưu lại những viên đá có màu vàng trơn mịn long lanh giống như viên đá cuội. Kim Ô thường dùng những viên đá này để trang trí xe thái dương, còn tự mình đặt cho nó một cái tên là Lưu Châu. (hạt tròn mạ vàng)



Dương Tiễn nhéo nhéo lỗ tai Thiên Cẩu, ra hiệu cho nó đem mình thả xuống.



“Gâu!” Thiên Cẩu đáp một tiếng, đem chủ nhân thả xuống, còn mình thì hóa thành nguyên hình, đi theo chủ nhân bé con tham gia cuộc vui.



“Các ngươi đang chơi gì thế?” Nhị Lang Thần chắp tay sau lưng, bàn chân nhỏ ở trên đất loay hoay một hồi, rướn cổ lên nhìn, cương quyết chen vào cho bằng được.



“Ba mắt?” Lão Quân ngay lập tức nhận ra người mới tới.



Nguyệt Lão có chút sợ Thiên Cẩu, hơi co người ra phía sau Đông Hoa Đế Quân.



Còn Lý Tịnh một chút cũng không sợ, xông tới đẩy Nhị Lang Thần một cái: “Ngươi cầm binh khí làm cái gì? Muốn đánh nhau à?”



Nhị Lang Thần bị đẩy, lập tức căm giận, vung đấm về phía Lý Tịnh. Nếu là ngày thường, Lý Tịnh chắc chắn đánh không lại Nhị Lang Thần, có điều bây giờ, mọi người ai nấy đều tay ngắn chân chắn không có pháp lực, nên vẫn dư sức đánh nhau một trận… ha?



Bạch Trạch có chút bận tâm, Thiên Cẩu nhưng lại chẳng thèm lo lắng tẹo nào, nhàn nhã ngồi xổm ở một bên, dùng chân sau gãi gãi cổ. Thấy Bạch Trạch nhìn về phía bên này, Thiên Cẩu lập tức hưng phấn không thôi bật dậy, chạy đến bên cạnh người Bạch Trạch xoay vòng vòng.



“Ngoan… ngươi không đi xem chủ nhân ngươi… à?” Bạch Trạch sờ sờ đầu chó, còn chưa nói dứt lời, vừa ngẩng đầu nhìn lên đã thấy Lý Tịnh bị Nhị Lang Thần quăng xuống đất.



Tiểu Tiểu Nhị Lang Thần cưỡi trên người Lý Tịnh, vung nắm đấm nhỏ ra sức đánh hắn.



Bạch Trạch: “…”



Cuối cùng vẫn phải đến lượt Thiên Tôn ra tay, làm cho một đám bé con đều yên tĩnh lại, ngoan ngoãn ngồi chung một chỗ chơi Lưu Châu. Bạch Trạch lúc này mới có thì giờ lôi kéo Na Tra qua một bên hỏi thăm tình hình.



Câu trả lời của Kim Ô bên kia, giống y như của Thiên Cẩu. Làm cho mặt trời mọc từ hướng tây không thành vấn đề, nhưng cái chính là sẽ dẫn đến tai họa cho nhân gian, phải đem vấn đề này giải quyết mới được.



“Sông lớn chảy ngược, tất sẽ làm cho rất nhiều bách tính bị chết, việc này tuyệt đối không được.” Na Tra cau mày.
“Không… A?” Bạch Trạch đang muốn lắc lắc, đột nhiên cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía mỹ nhân trước mặt: “Phù, Phù Lê, ngươi ngươi ngươi…”



Ngày hôm ấy uống nhiều quá, y mơ hồ có chút ấn tượng, chính mình quấn quýt lấy Phù Lê muốn hắn truyền tiên khí, Phù Lê liền cứ như vậy mà… truyền cho y. Sau khi tỉnh lại phát hiện sắc mặt Phù Lê vẫn như thường, còn tưởng rằng do mình mộng xuân, nhưng nhìn tình hình này… lẽ nào là sự thật?!



“Sao?” Phù Lê nghiêng người về phía trước, đem Bạch Trạch bao phủ hoàn toàn, khoảng cách rất gần, có thể ngửi thấy được mùi hơi nước trong veo tỏa ra từ trên người Bạch Trạch.



“Đừng!” Bạch Trạch chống một tay về phía sau, một tay chặn Phù Lê ngăn cho hắn không đến gần thêm nữa, đầu ngón tay nhịn không được có chút run rẩy: “Ngươi là bị Nhân Duyên Tuyến mê hoặc, bình tĩnh lại một chút!” Thực ra, chính y cũng mặt đỏ tim đập, rất muốn nếm thử lại mùi vị của đôi môi mỏng nhợt nhạt kia. Đây nhất định là do Nhân Duyên Tuyến gây họa…



“Nhân Duyên Tuyến?” Phù Lê nắm lấy cái tay đang chống trước ngực mình kia, trên cổ tay trắng nõn, sắc đỏ tươi của Nhân Duyên Tuyến đặc biệt chói mắt, dưới ngón tay thon dài của Thiên Tôn… đột nhiên đứt đoạn.



“Ngươi, ngươi giải được Nhân Duyên Tuyến?” Bạch Trạch trợn to hai mắt.



“Ừ.” Phù Lê khẽ đáp lời, thoáng nghiêng đầu, ngậm lấy đôi môi trơn bóng trong veo kia.



—— Tiểu kịch trường:



Phù Lê: Nơi này bị cẩu đần liếm qua, phải tiêu độc, chụt~



Bạch Trạch: Hmm…



Phù Lê: Nơi này bị cẩu đần đạp lên, phải tiêu độc, chụt~



Bạch Trạch: Đạp có một cái thôi mà, hmm…



Phù Lê: Nơi này bị cẩu đần cọ qua, phải tiêu độc, chụt~



Bạch Trạch: Người ta không có cọ nơi đó! Ê!



Nhị Lang: Khiếu Thiên, bọn họ đang làm cái gì nha?



Thiên Cẩu: QAQ Bọn họ ngược cẩu, gâu!