Vườn Trẻ Thiên Đình

Chương 29 :

Ngày đăng: 22:30 21/04/20


Kia không phải là ngựa lông xám ở núi Côn Du sao



Nhân duyên của Bạch Trạch trên thiên đình rất tốt, biết y ở tại Ngọc Thanh Cung, một số người thi thoảng rảnh quá không có chuyện gì làm, hai ngày ba bữa lại tìm y đi uống rượu.



“Ngươi đi đâu vậy?” Phù Lê đứng trên cầu ngọc, cho hai con tiên hạc trong ao ăn, nhàn nhạt hỏi.



Đang chuồn lén phía sau lưng hắn, Bạch Trạch cứng đờ người một cái: “Bách Hoa Tiên Tử cùng Ngọc Hành Tinh Quân gọi ta đi uống rượu.” Nói xong, lại cảm thấy mình đúng là thứ không có tiền đồ, tại sao phải chột dạ chứ? Quả thực giống như một trượng phu lén lút ra ngoài uống rượu ngắm gái, bị thê tử bắt được tại trận…



Phù Lê đem hạt thức ăn cho chim cuối cùng ném xuống, xoay người, nhìn Bạch Trạch: “Ta đi cùng ngươi.”



“Hả?” Bạch Trạch vẻ mặt khiếp sợ. Thiên Tôn muốn đi uống rượu cùng y? Không đợi Bạch Trạch phản ứng lại, Phù Lê đã nắm lấy tay y dắt ra ngoài.



Vòng qua cầu chín khúc, đi qua hành lang bạch ngọc, trên đường liên tục có tiên nữ liếc trộm về phía bên này.



Bạch Trạch cảm giác được có người nhìn mình, liền ngẩng đầu lên chào hỏi người ta.



“Hì hì hì…” Mấy tiên nữ kia không đáp lại y, chỉ che miệng liếc mắt nhìn nhau cười, hớn hở chạy đi.



Bạch Trạch gãi đầu, bỗng nhiên ý thức được có chỗ nào đó sai sai, cái tay này có thể dùng để gãi đầu, vậy còn một cái tay khác đâu? Một tay khác, đang bị một bàn tay lớn phía dưới ống áo rộng màu xanh, nắm thật chắc.



“Cái kia…” Bạch Trạch dừng bước lại.



“Cái gì?” Phù Lê quay đầu lại nhìn y.



“Đừng kéo tay nữa, bị người khác nhìn thấy…” Bạch Trạch muốn đem tay rụt lại, lỗ tai không tự chủ được mà đỏ ửng lên.



“Nhìn thấy thì có làm sao?” Phù Lê không thèm để ý, vẫn cứ nắm tay Bạch Trạch dắt đi.



“Người khác nhìn thấy, sẽ nói hai chúng ta đoạn tụ!”



Phù Lê dừng bước lại, xoay người nhìn y, chậm rãi nhấc lên sợi tơ hồng giữa cổ tay hai người: “Chẳng lẽ không đúng sao?”



“…” Bạch Trạch há miệng, nói không ra lời, đành phải thuận theo, bị Phù Lê tiếp tục dắt đi.



Trong ngọc đình ở Bách Hoa Viên, Bách Hoa Tiên Tử đang bày điểm tâm mà mình mới làm ra, Thiên Lý Nhãn thò tay muốn ăn vụng, bị Bách Hoa Tiên Tử tét cho một cái: “Không được nhúc nhích, chờ Bạch Trạch đến rồi ăn.”



Thiên Lý Nhãn bĩu môi: “Ngươi thương nhớ Bạch Trạch, người ta nhưng có thương nhớ ngươi đâu, đã sớm như hình với bóng với Thiên Tôn rồi.”
Bạch Trạch liếm một xâu kẹo hồ lô, đứng trong bóng tối nhìn hai người phía xa xa: “Người kia không phải là ngựa lông xám ở núi Côn Du sao?”



“Ừ.” Phù Lê đến gần, cắn mất một viên sơn tra.



“Làm sao nhanh thế đã hóa hình rồi?” Bạch Trạch rất là kinh ngạc.



“Chắc do nhiễm chút thụy khí của ngươi, vận may được thay đổi.” Phù Lê không để ý lắm mà nói, tu tiên tu đạo cũng cần chú ý số mệnh, số mệnh nghịch thiên thì luôn gặp được chuyện tốt, tu luyện dĩ nhiên cũng rất nhanh.



“Thật không…” Bạch Trạch ngẫm lại cũng thấy đúng, quay đầu nhìn về phía Phù Lê: “Gần đây ngươi ngày nào cũng ở cùng ta, tu vi có tăng cao không nha?”



Phù Lê nhìn y, lắc lắc đầu.



“Tại sao?” Bạch Trạch cắn một miếng kẹo hồ lô, nhóp nhép nhóp nhép nhai quả sơn tra.



“Đạo tâm bất ổn.” Phù Lê nói rất ư là đàng hoàng trang nghiêm.



Bạch Trạch chớp mắt mấy cái, sau đó chậm rãi đỏ mặt: “Lại nói bậy…”



“Đây là do Vô Tự Thiên Thư nói, thiên chân vạn xác.” Phù Lê đến gần, đòi lấy một cái hôn chua chua ngọt ngọt, bồi thường cho đạo tâm ngày càng bất ổn của mình.



“Hmm…”



—— Tiểu kịch trường:



Phù Lê: Mất ngủ, mơ nhiều, đạo tâm không yên thì phải làm sao bây giờ?



Vô Tự Thiên Thư: Nhanh dùng nước miếng hiệu Bạch Trạch để làm thuốc an thần cho não.



Phù Lê: Ăn được Bạch Trạch, eo không mỏi, lưng không đau, càng có sức để giảng đạo hơn!



Bạch Trạch: Ta eo mỏi lưng đau chân rút gân _(:з” ∠*)_



Vô Tự Thiên Thư: Nhanh dùng dịch tinh hoa nhãn hiệu Thiên Tôn.



Bạch Trạch: … Càng dùng eo càng đau, quyển sách lừa đảo!