Vườn Trường Bạo Quân

Chương 8 :

Ngày đăng: 05:54 19/04/20


Chà ——— lão bộc đem bố màn kéo ra. Ông quơ quơ đèn pin trong tay, phía sau tấm màn vải cái gì cũng không có, vách tường cũng như thường ngày bằng phẳng vô cùng. Chính là, có một cái nơ hồ điệp màu xám bạc bị treo trên một cái đinh. Lão bộc gỡ cái nơ xuống kiểm tra kĩ lưỡng.....



Dưới đường hầm ——— Lưu Vũ Hi khom lưng nhặt lên mắt kính rơi trên sàn nhà, ngây ngốc nhìn gạch đất phía trước của đường hầm, đường hầm không biết sẽ dẫn đến cái địa phương nào, hai bên vách tường khảm một cái đèn chụp hình quả bóng.



Cậu ngẩng đầu nhìn lên, trên đỉnh đầu chỉ có một màu gạch đỏ, mình rốt cuộc là vào bằng cách nào, cậu cũng cảm thấy không rõ ràng lắm. Như thế nào mới có thời gian nháy mắt, bản thân mình lại rơi vào cái địa phương hoàn toàn bất đồng này?



Trong nhà Lý Dục Long lại như thế đào một cái đường hầm bí ẩn này, thật sự là đáng sợ ~~ Lưu Vũ Hi chà xát hai cánh tay, nơi này không khí ẩm ướt, cảm giác so với căn phòng vừa rồi cho cậu càng thấy quỷ dị hơn.



Nhất định phải ly khai nơi này mới được.... Cậu đảo mắt nhìn khắp bốn phía, sau lưng, đỉnh đầu, dưới chân toàn bộ không có lối ra, duy nhất chỉ có một con đường đi phía trước.



Chính là.... Lưu Vũ Hi rùng mình một cái, nếu phía trước không có lối ra, mà là tử lộ, đây chẳng phải là càng thảm hại hơn sao ~~ cậu lập tức nhớ tới chính mình vừa rồi không cẩn thận đụng đến cơ quan mới có thể rơi xuống đây, cậu mang theo trái tim tràn đầy hi vọng mà kề sát vào bức tường nhằm tìm kiếm cơ quan để thoát ra, kết quả đương nhiên là tìm không thấy.



“Ai.... Làm sao bây giờ a.... ” muốn ly khai, lại không dám rời đi, chẳng lẽ chỉ đành ngồi ở đây chờ chết thôi sao ~~ Lưu Vũ Hi ôm đầu, ngã ngồi trên đất.



Cách một lớp đất dày —— Tình huống phía trên



Lão bộc cầm trong tay cái nơ bướm, không hiểu ra sao bước ra khỏi phòng, ông đi đến một góc rẽ thì gặp được Lý Dục Long đang hối hả chạy nhanh đến.



“Tam thiếu gia” Lão bộc cung kính cúi chào.



“Duy thúc, ông có thấy hay không.... ” Lý Dục Long đang định đặt câu hỏi, thình lình nhìn thấy cái nơ bướm trong tay lão.



Đây là.... Hắn một tay đoạt lấy. Trải qua cẩn thận xem xét, chứng thật đây là cái nơ của Lưu Vũ Hi, hắn nhíu mày hỏi “Cái này chú lấy ở chỗ nào?”



“Thưa thiếu gia, đây là lúc lão ở trong phòng để ảnh chụp nhặt được”



“Là cái phòng kia của ba tôi?” Lý Dục Long nghe xong, trong lòng trầm xuống. Gian phòng kia là khu vực tư nhân của lão ba hắn, đến huynh đệ bọn hắn cũng không thể tự tiện ra vào, trước đây có một lần, hắn không cẩn thận xâm nhập.....



“Ông ở trong phòng có thấy người nào khác hay không?” Hắn trầm giọng. “Thưa thiếu gia, tôi có nghe một chút âm thanh lạ mới đi vào kiểm tra, nhưng không thấy được người nào. Chỉ thấy cái nơ này sau bức màn vải treo trên tường” Duy thúc kể lại từ đầu đến cuối trả lời.



Phía sau màn vải? Chẳng lẽ nói.... Lý Dục Long trong lòng căng thẳng, hắn nhanh chân vội vàng chạy đến căn phòng kia. Lý Dục Long đi đến phía sau bức màn, cẩn thận ở trên vách tường tìm kiếm....



Chính là mặt vách tường đều bị hắn sờ qua, lại tìm không thấy cơ quan nào.



“Mẹ nó!” Lý Dục Long không nhẫn nại tức giận dùng quyền đánh lên vách tường, đánh đến mười quyền, rốt cục.... Cạch! Một quyền của hắn đánh trúng ngay giữa cơ quan, viên gạch tại nơi đó lõm vào, tiếp theo trong một cái nháy mắt, cùng vị trí vách tường đối xứng trên sàn nhà xuất hiện một cái cửa động.



Lý Dục Long thả người nhảy vào ———



Đang ngồi ngẩn người, Lưu Vũ Hi nghe thấy tiếng bánh răng đang vận động tạo ra những âm thanh tik tak trên đỉnh đầu của mình, cậu kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên đỉnh đầu một cái cửa động đang mở ra, ngay sau đó, một cái bóng đen từ trên trời rơi xuống.



“Oa.... ” Lưu Vũ Hi theo phản xạ có điều kiện lui về phía sau, cùng lúc đó người nọ cũng nhìn thấy cậu, vì vậy tại thời điểm khi tiếp đất vì né tránh cậu nên hắn mất thăng bằng không thể đứng vững, trọng tâm trên người nghiêng về phía trước, kết quả thân hình cường trán của mình áp lên thân thể của cậu.



Hai người té trên mặt đất phát ra một tiếng rên rỉ, sau đó nhanh chóng đứng lên, Lý Dục Long kịp thời phản ứng đầu tiên, hắn một phen bắt lấy bả vai của Lưu Vũ Hi, cẩn thận trên dưới kiểm tra toàn thân, xác định cậu không có bị thương sau khi va chạm, hắn mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.



“Cái người ngu ngốc này, kêu cậu đừng có chạy lung tung.... ” Hắn mang oán hận mắng, Lưu Vũ Hi thì chỉ ngu ngơ nhìn hắn, đôi mắt dần dần đỏ lên, ngập ngừng nói.



“Đúng.... Thực xin lỗi.... Tôi cảm thấy trong người muốn nôn, mới nhờ người dẫn tôi đi toilet, kết quả không cẩn thận lạc đường….”



Cậu đang nói, bổng cảm thấy hoa mắt, cả người bị Lý Dục Long ôm chặt lấy. Lý Dục Long dán ngay lỗ tai của cậu thấp giọng nói “Được rồi, là tôi không tốt.... ”



Nghe thấy trong miệng hắn thốt ra những lời tự trách, tin tưởng ai nghe được cũng không thể không xúc động. Lưu Vũ Hi nhất thời mặt đỏ tai hồng, trong lòng như nai con đập loạn. Nguyên lai hắn ôn như thế.... Lưu Vũ Hi đang ở trong lòng âm thầm cảm động, Lý Dục Long đột nhiên đưa cậu áp trên mặt đất, hôn cậu.



“Ô.... Ô.... ” Lưu Vũ Hi trở tay không kịp, cậu bị hắn hôn cơ hồ muốn nghẹt thở. Lý Dục Long dường như muốn phát tiết cái gì đó, dùng đầu lưỡi nóng rực của mình hung hăng chà xát vòng quanh trong miệng của cậu, sau khi ở trên miệng của cậu hút mạnh lấy một hơi, lúc này mới buông cậu ra.



Hắn hai mắt cháy lên ngọn lửa dục vọng không giống bình thường, dừng ở trên người nhìn xuống Lưu Vũ Hi đang ra sức thở dốc hút không khí. Cái nhìn chằm chằm của hắn khiến thân thể Lưu Vũ Hi toàn thân lửa nóng, cậu nín thở, đáy lòng nổi lên sợ hãi, còn có một chút cảm giác khó hiểu như mang theo chút chờ mong.



Lý Dục Long đứng lên, hướng cậu vươn tay “Đi thôi”



Lưu Vũ Hi để bản thân cho Lý Dục Long kéo đứng lên, hỏi “Chúng ta làm saorời khỏi nơi này?”



“Đi lên phía trước.”


Chờ Lưu Vũ Hi hồi phục tinh thần lại, hai người đã theo một cánh cửa thủy tinh ra ngoài. Bên ngoài phòng kính là rừng cây rậm rạp, Lý Dục Long một bên vừa thấp giọng nguyền rủa “Này tử lão quỷ, tổng có một ngày tôi sẽ đánh ông nhừ tử…” Một bên vừa nắm tay Lưu Vũ Hi rời khỏi rừng rậm.



Lưu Vũ Hi ngơ ngác quay đầu lại nhìn căn phòng kính to lớn phía sau, xem ra phòng kính là ở vị trí chân núi, cậu cùng Lý Dục Long rơi vào đường hầm của đại trạch Lý gia chính là được xây ở bên trong núi.



“Tốt nhất đi theo tôi, đừng loạn nhìn” Phía trước Lý Dục Long trầm giọng hạ mệnh lệnh.



“Nha…” Lưu Vũ Hi ngoan ngoãn nghe lời, đem ánh mắt thu hồi lại. Hai người đều có tâm sự riêng, trầm mặt tiến về phía trước. Lưu Vũ Hi đầy bụng nghi vấn, nhưng lại không có can đảm mở miệng đi hỏi.



Bọn hắn rời đi khoảng mười phần chung (10 phút) mới ra được khỏi rừng rậm, sau trở lại quốc lộ vòng quanh bên sườn núi. Lý Dục Long lấy điện thoại di động ra, bấm.



“Uy? Lão Trần? Là tôi, tôi đang ở quốc lộ vòng quanh núi đoạn đường B, cho người tới đón tôi”



Lưu Vũ Hi nhìn thấy hắn nói chuyện điện thoại xong, kinh ngạc nói “Nguyên lai cậu có mang điện thoại di động…”



“Đúng vậy, như thế nào?” Lý Dục Long nhíu mày.



“Không có… tôi chỉ là muốn… cậu đã có mang di động, vừa rồi ở trong đường hầm tại sao không gọi người đến…”



“Cậu ngu ngốc à, trước đã nói cho cậu biết, đường hầm đó là cấm địa, mọi người đi vào sẽ bị lão ba biến thái kia xử tử!” Lý Dục Long đối với cậu thật không có biện pháp gầm nhẹ.



Lưu Vũ Hi nhớ tới Lý Tuấn Hồng vừa rồi bộ dạng lãnh khốc, hiểu được Lý Dục Long không phải hù dọa mình, cậu trong lòng còn sợ hãi hỏi.



“Ba của cậu… mới vừa rồi thật tính toán muốn giết tôi đi…”



“Bằng không cậu cho là ông ta đang nói đùa à?” Lý Dục Long vô lực lấy tay đỡ trán, Lưu Vũ Hi gục đầu xuống.



“Thực xin lỗi…”



“Như thế nào tự nhiên nói xin lỗi?”



“Tôi cho cậu thêm nhiều phiền toái như vậy…” Lưu Vũ Hi ái náy nói. Lý Dục Long nhẹ hít vào một hơi, đưa tay gãi gãi đầu của mình.



“Quên đi, tôi cũng có trách nhiệm. Nói đến cùng, đều là do tử lão đầu kia…” Lý Dục Long nguyền rủa mắng ra.



Lưu Vũ Hi cẩn thận tỉ mỉ quan sát sắc mặt của hắn, nhẹ hỏi “Cậu cùng ba của cậu.. cảm tình không tốt sao?”



“Không biết” Lý Dục Long vô tình nhún vai “Không tốt cũng không quá xấu, ít nhất ông ấy chưa từng cự tuyệt yêu cầu của tôi, bất quá nếu mạo phạm điều cấm kỵ của ông ta, ông ta sẽ không đối với cậu nương tay.”



“Tôi cảm thấy… ba của cậu rất kỳ quái…” Lưu Vũ Hi cố lấy hết dũng khí nói ra suy nghĩ của bản thân.



“Ông ta còn hơn là kỳ quái? Ông ta quả thực biến thái!” Lý Dục Long mắng ba mình một cách không lưu tình.



“Ân… cái kia… cái người trong phòng kính kia rốt cuộc là ai? Vì cái gì bộ dạng của người đó cùng mẫu thân của cậu giống nhau như đúc?” Mặc dù biết vấn đề này không nên hỏi, nhưng lòng hiếu kỳ vẫn là làm cho Lưu Vũ Hi không nhịn được đem nghi vấn quấy nhiễu trong lòng mình nói ra. Không ngoài sở liệu, sắc mặt Lý Dục Long nhất thời ngưng trọng lên, hắn không nói tiếng nào nhìn chằm chằm vào nơi xa xăm.



Mồ hôi a… chẳng lẽ hắn tức giận sao? Lưu Vũ Hi bất an xoắn hai tay vào nhau, ở trong lòng tự trách cái miệng của mình.



Trầm mặt thật lâu, ngay tại thời điểm Lưu Vũ Hi muốn buông tha cho đáp án, Lý Dục Long từ từ mở miệng “Hắn là một con hồ điệp không biết bay”



“A?” Lời này nghe như thế nào cũng làm cho người ta khó có thể hiểu… Lưu Vũ Hi mộng (lờ mờ, mờ mịt) sau một lúc lâu, đột nhiên nhớ tới, này không phải là câu mà trước kia cậu cùng Lý Dục Long đi Vườn Bách Thảo nói qua sao?



Chính mình lúc ấy có nói ‘Hồ điệp không biết bay, liền mất đi vẻ đẹp tự nhiên của nó’, sau Lý Dục Long muốn làm cho mình vui, còn đặc biệt tặng mình một chậu Lan Hồ Điệp.



Người nọ chắc là loại hồ điệp không biết bay đi? Mặc dù cái so sánh này là do mình nói ra, nhưng câu nói này lại được thốt từ miệng Lý Dục Long nên chắc hẳn bên trong có nội hàm nhường cho Lưu Vũ Hi đoán không ra.



Cậu còn đứng cố gắng suy tư (suy nghĩ tìm tòi), xa xa truyền đến ngọn đèn ô tô cùng thanh âm motor, một chiếc xe hơi nhỏ màu đen theo trên đường núi chạy lại đây, đó là người Trần Tân phái tới đón bọn ọ.



Xe dừng lại phía trước Lý Dục Long, Lý Dục Long ngữ khí nghiêm túc đối Lưu Vũ Hi nói “Chuyện đêm nay, tuyệt đối không thể nói ra ngoài, mau chóng quên đi.”



Lưu Vũ Hi hiểu được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, ngoan ngoãn gật đầu. Không thể dễ dàng nói ra, nhưng là trải qua những chuyện không tưởng như thế này, cũng không phải muốn quên là có thể quên… Cậu trong lòng thở dài.



Hai người lên xe, chiếc xe màu đen dần dần nhanh tiến vào trong bóng đêm mờ mịt.