Vương Đích Nam Nhân Chi Nhất - Tình Hãm Trạng Nguyên Lang

Chương 3 :

Ngày đăng: 15:06 19/04/20


Đêm đã khuya, trong viện  rộn vang tiếng dế đầu hè, từng đợt gió đêm thổi qua, khiến cho cánh cửa sổ không ngừng rung động. Cẩm Hoan Thúc đem một bình nhỏ đựng đầy dầu thắp, tiến về phía thư phòng thiêu đèn cho Lâm Duệ Hi.



Tại án thư, Lâm Duệ Hi đang chăm chú viết công văn.



“Thiếu gia, người nên đi nghỉ, cẩn thận hại đến thân để, để ngày mai tiếp tục viết a.” Cẩm Hoan Thúc quan tâm nói.



“Không sao, cũng sắp xong rồi.” Lâm Duệ Hi nhanh chóng viết nốt mấy chữ cuối cùng, rốt cục đặt bút xuống. Hắn đem tấm giấy gấp lại, cẩn thận để nhét vào trong một phong thư bằng gấm. Cẩm Hoan Thúc nhìn ra phong thư kia không phải vật tầm thường, không khỏi tò mò:



“Thiếu gia, thư này người viết cho ai vậy?”



“Cho bệ hạ.” Lâm Duệ Hi hời hợt nói.



“Bệ hạ??” Cẩm Hoan Thúc trái lại, mục trừng khẩu ngốc.



“Ân, là thư tự tiến cử của ta, thỉnh cầu hoàng thượng, hạ chỉ bổ nhiệm ta làm thái thú của Bảo Thục Quận.”



Hắn nói nhẹ nhàng, nhưng khiến Cẩm Hoan Thúc chết đứng trong giây lát, hắn sợ hãi khuyên ngăn: “Thiếu gia!! Ngươi không phải không biết Bảo Thục Quận là nơi như thế nào…”



“Ta biết!” Lâm Duệ Hi sớm đoán được phản ứng của hắn, liền đem lo lắng của Cẩm Hoan Thúc nói ra: “Bảo Thục Quận là giao giới của nước ta với Ba Nam Quốc, chiến sự liên mien, khiến cho dân chúng lầm than, mấy năm nay liên tục có nạn đói. Tiền nhiệm thái thú ba năm trước do bị quân địch đánh lén mà vong mạng. từ đó không còn người nào tự nguyện đi nhậm chức ở nơi đó nữa.”



“Thiếu gia! Nếu người đã rõ như thế, vì sao còn muốn đi…”



Lâm Duệ Hi kiên định nói: “Cẩm Hoan Thúc, nguyên nhân chính là vì ai ai cũng không nguyện ý đi, ta muốn đảm nhận thách thức này, muốn cho bọn hắn thấy, tuy rằng ta chỉ là thư sinh yếu đuối, nhưng quyết tâm cùng dũng khí tuyệt không thua kém võ tướng sa trường. Ta không muốn làm một kẻ khiếp nhược tham sống sợ chết, ta sẽ hảo hảo cai quản Bảo Thục Quận, khiến cho nơi đó trở thành một mảnh đất phồn vinh hưng thịnh, đây cũng chính cơ hội đền đáp quốc gia…”



“Thiếu gia, đền nợ nước cũng có rất nhiều phương pháp, người hà tất phải chọn con đường nguy hiểm như thế.? Người hiện tại được hoàng thượng thập phần coi trọng, đi nơi đâu cũng được người ta kính nể vài phần, lưu lại trong kinh thành không tốt hơn sao?”



“Ta không chịu được lối sống hoang *** ham mê thanh sắc của lũ người quyền quý chốn kinh thành” Lâm Duệ Hi nóng nảy vỗ án thư: “Mỗi ngày nếu không phải ngắm hoa uống rượu thì là du thuyền ngắm cảnh, mỗi lần đi ra ngoài phải đối phó với một lũ người giả dối. Ta thực sự chịu không nổi!! Ta không muốn cũng lũ tửu tao phạm dũng (bã rượu thùng cơm ->chỉ mấy anh chỉ biết ăn cơm uống rượu, vô năng) ở cũng một chỗ!!”



Cẩm Hoan Thúc không thuyết phục được hắn, không thể làm gì hơn là gật đầu đồng tình: “Thiếu gia nói không sai…”



Lâm Duệ Hi thấy hắn đã thỏa hiệp, khẩu khí cũng mềm mỏng hơn.



“Cẩm Hoan Thúc, ta biết ngươi lo lắng cho ta, nhưng đây vốn là chí hướng của cả đời ta, Ta biết, làm quan ở Bảo Thục Quận chắc chắn sẽ gặp nhiều trắc trở, nhưng ta tin ta có thể khắc phục được, vì thế, mong ngươi có thể ở bên hỗ trợ ủng hộ ta.”



“Là quyết định của thiếu gia, lão nô nhất định ủng hộ tới cùng.” Cẩm Hoan Thúc kiên quyết nói.



“Cảm tạ ngươi!” Lâm Duệ Hi dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Chỉ là, ngươi tuổi tác đã cao, gần đây thân thể cũng mạo bệnh không ngừng, nếu như lại đi cùng ta tới cái loại địa phương không an ổn kia, sợ rằng thân thể ngươi không chịu nổi…”



“Thiếu gia, người không cần nói nữa.” Lần này đến phiên Cẩm Hoan Thúc thuyết phục hắn: “Lão nô đã nói qua, chừng nào người còn chưa tìm được người có thể hảo hảo chiếu cố người, lão nô tuyệt đối sẽ không ly khai người một khắc…”



“Cẩm Hoan Thúc,  ta có thẻ tìm một quản gia khác mà…”



“Thiếu gia, lão nô nói không phải ý này…”Cẩm Hoan Thúc bất đắc dĩ ngắt lời chủ tử, thiếu gia nhà hắn cái gì cũng thông minh, nhưng ở phương diện tình cảm thì lại đặc biệt ngốc a…



“Vậy ngươi nói…”Lâm Duệ Hi vẫn là không hiểu.



“Thiếu gia, người hiện nay cũng đã mười sáu tuổi rồi, hiện tại công danh đã có, tiền tài cũng đủ, cũng đã đến lúc tìm một cô nương tốt, lập gia đình sinh hài tử a…”



Lâm Duệ Hi dù sao vẫn còn quá trẻ, nghe hắn nói cái này, khuông mặt thanh tú không khỏi đỏ ửng lên. Hắn ho khan, che giấu ngượng ngùng, nói: “Bây giờ chưa đến lúc nói chuyện này a…”



“Hiện tại không làm, còn đợi tới khi nào?” Cẩm Hoan Thúc phản bác: “Nếu người muốn đến Bảo Thục Quận xa xôi kia, bên người có nương tử chăm sóc ngày đêm, không phải sẽ rất hảo sao?”



“Nói là nói vậy, nhưng tìm ở đâu một cô nương tốt a? Ta trong lòng vốn không có ai cả…” Lâm Duệ Hi vì xấu hổ mà càng nói càng hạ giọng.



“Thiếu gia yên tâm.” Cẩm Hoan Thúc vỗ ngực nói: “Với nhân phẩm tướng mạo của thiếu gia, còn sợ không tìm được hảo cô nương? Chỉ cần ta phao tin, đảm bảo các bà mối sẽ phá đại môn nhà chúng ta để tranh nhau làm a!!”



“Cẩm Hoan Thúc, ngươi nó có hơi…” Lâm Duệ Hi không quen bị tán thưởng như thé, khuôn mặt thoáng chốc ửng hổng.


“Ta minh bạch, cảm tạ vương gia.”



“Ngươi một câu cũng vương gia, hai câu cũng vương gia, ta nghe không được tự nhiên,” Lôi Hạo Tường nói một câu khiến Lâm Duệ Hi không biết trả lời sao.



“Tại sao? Ngươi vốn là vương gia a?”



“Nói là nói vậy, nhưng bằng  hữu của ta đều gọi thẳng tên của ta, chẳng bao giờ gọi vương gia cả.”



Lâm Duệ Hi mặt đỏ lên, nguyên lai hắn đã sớm coi mình là bằng hữu? Hắn xấu hổ cười cười: “Vương gia cũng vẫn gọi ta là Lâm đại nhân đó thôi, như vậy, ta làm sao dám gọi tên ngươi?”



“Nói cũng đúng!” Lôi Hạo Tường chợt hiểu ra, cười đến thập phần xán lạn: “Vậy thì bắt đầu từ bây giờ, đem cái gì với “vương gia” với “đại nhân” vứt qua một bên, ta gọi ngươi là “Duệ Hi huynh”, ngươi cứ một câu “Hạo Tường huynh” là được.”



“Đột ngột như thế, ta nghĩ có điểm không được tự nhiên.”



“Không có, dĩ nhiên thoải mái hơn chứ, không phải sao, Duệ Hi huynh?” Lôi Hạo Tường thân mật gọi



“Ngươi…đừng có gọi…” Lâm Duệ Hi bị hắn gọi thế tự nhiên xấu hổ vô cùng, khuôn mặt thanh tú phiếm một màu hồng tựa như cánh đào hoa.



“Nha. Duệ Hi huynh, mặt của ngươi tự nhiên hồng hồng, có phải là khó chịu hay không? Có cần vi huynh đưa ngươi về?” Lôi Hạo Tường cố ý bồi thêm một câu nữa.



“Ngươi đừng trêu ta nữa…” Dáng điệu thẹn của Lâm Duệ Hi thực sự là thập phần khả ái, Lôi Hạo Tường nhìn mà muốn trêu cợt mãi không thôi, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn, đại môn của trạng nguyên phủ đã ở ngay trước mặt. Hắn lúc này mới buông tha Lâm Duệ Hi , cùng hắn cáo biệt, sau đó dẫn gã tiểu tư hồi vương gia phủ.



Trong nháy mắt, ba tháng trôi qua, thi tập đã hoàn thành hơn phân nửa. Lâm Duệ Hi đem thi tập chia làm thượng trung hạ – ba quyển, mỗi quyển có hơn một trăm bài, số lượng gấp đôi so với thi tập của Vận Bắc Quốc. Giờ chỉ còn việc chú thích điển tích, điển cổ, xem ra bọn họ có thể sớm hoàn thành trước thời hạn.



Hoàng thượng đối với hiệu suất làm việc của bọn họ vô cùng thỏa mãn, thỉnh thoảng phái người ân cần thăm hỏi, thuốc bổ đưa tới liên miên. Hoàng đế thậm chí còn biểu dương công trạng hai người ngay ở triều đường, khiến cho, một cơ số đại thần bọn họ không giao du cũng ùn ùn kéo tới nịnh bợ, tặng lễ vật lấy lòng.



Thắng lợi đã ở trước mặt, đội ngũ biên tập lại càng không dám có phút giây thả lỏng, làm ngày làm đêm để tăng tiến độ. Hôm nay, khi Lâm Duệ Hi hoàn thành chú thích của quyển thượng, thì đã đêm khuya. Lôi Hạo Tường cùng hắn đi ra cửa thư viện, một gã tiểu tư vội chạy đến ngăn Lôi Hạo Tường .



“Ngũ vương gia, ngài có thư tín mới, bên ta khi nãy quên giao cho ngài.”



Lôi Hạo Tường nghi hoặc tiếp nhận tín thư hắn trình lên, chính là do một vị bằng hữu của hắn đưa tới, nói là hắn đã tìm được một ít thi từ vô cùng hiếm có, phải đem về ngay trong đêm, nhượng Lôi Hạo Tường ở tại thư viện tiếp nhận.



“Kỳ quái, sớm không đến, sao lại nhằm ngay lúc này chứ?” Lôi Hạo Tường một bụng hồ nghi.



“Có thể là thời gian cấp bách a.?” Lâm Duệ Hi cười cười nói.



“Đành nán lại chờ hắn một chút vậy!” Lôi Hạo Tường miễn cưỡng nói, hắn không quên hỏi Lâm Duệ Hi : “Một mình ngươi về không an toàn, chi bằng ta nhượng tiểu tư về cùng ngươi.”



“Không cần, đường này ta đi tới đi lui đã mấy trăm lần, còn sợ lạc đường sao?” Lâm Duệ Hi trêu hắn.



“Vậy ngươi phải cẩn thận!”



“Được rồi, được rồi, ta đi trước.” Lâm Duệ Hi tạm biệt hắn, tiếp tục hồi phủ.



Ánh trăng mờ mờ soi xuống con đường nhỏ, hàng đèn ***g đỏ dưới mái hiên theo gió đung đưa. Lâm Duệ Hi một mình đi trên con đường không một bóng người, một trận gió thổi qua, mấy cửa sổ nội viện bên cạnh đường liên tục phát ra âm thanh cọt kẹt dọa người.



Lâm Duệ Hi giơ tay áo lên che cát bay, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, Lâm Duệ Hi thất kinh, vội lui người về phía sau, không ngờ rằng phía sau lưng cũng có một người.



Lâm Duệ Hi đang muốn kêu lên, hai hắc y nhân nọ đã lấy khăn bịt miệng hắn. Lâm Duệ Hi nghe được mùi ngai ngái của thuốc Đông y, tình thế cấp bách khiến hắn cuống quá hóa liều, thu nắm đấm hướng bụng người nọ tung quyền. Hắc y nhân trong phút chốc buông lỏng tay, Lâm Duệ Hi thừa cơ giãy dụa, thoát ra chạy thục mạng, nhưng bị hai kẻ kia theo sát phía sau.



Một lão thái bà đang ngồi bên vệ đường nghe được thanh âm xô xát, lập tức đứng bật dậy, nheo mắt nhìn phía trước, thấy có vài người đang chạy tới.



“Cứu mạng -!!!” Lâm Duệ Hi kêu lớn, bởi đã hít vào một ít mê dược, hắn chạy được vài bước đã choáng váng mắt hoa, cước bộ bất ổn. Hai hắc y nhân kia võ công lại rất cao, thi triển một chút khinh công, trong nháy mắt đã chặn ngay trước mặt hắn.



Một kẻ đột ngột áp sát, dùng tay chế trụ cổ Lâm Duệ Hi , khiến hắn không kêu la gì được. Lâm Duệ Hi nhất thời không hô hấp được, trước mắt tối sầm, chỉ cảm thấy máu trong cơ thể đang dồn lên não, miệng cũng chỉ phát sinh ra những tiếng rên không nghe rõ.



Tên còn lại cởi một chiếc bao lớn trên lưng xuống, định chụp lên đầu hắn, Ngay lúc đó, một thân ảnh đột ngột bổ nhào tới, gã hắc y nhân cầm túi nhất thời không phòng bị, bị người nọ xô một cú mạnh, toàn thân lảo đảo.