Vương Đích Nam Nhân Chi Nhất - Tình Hãm Trạng Nguyên Lang

Chương 6 :

Ngày đăng: 15:06 19/04/20


Trời cao mây trắng, cờ xí tung bay, chiêng trống vang dội.



Trên mã trường, hai đoàn thanh niên anh tuấn cưỡi ngựa xếp thành hai hàng, bọn họ tay cầm cầu trượng, anh tư táp sảng[1], đều đứng ở cầu môn của đội mình. 



Lôi Hạo Tường cùng Cung Thân Vương đảm nhiệm chức đội trưởng của hai đội, bọn họ đều đang đứng trước các đội viên trong đội mình phát biểu. Cung Thân Vương trên mặt lộ vẻ tự phụ đắc ý, hắn cao giọng hô: 



“Hôm nay chính là cơ hội để các ngươi thể hiện tài năng của mình. Trận đấu lần này nhất định phải thắng, không được phép thất bại!”



Phía bên kia, thái độ của Lôi Hạo Tường lại hoàn toàn trái ngược, hắn chỉ mỉm cười, nhàn nhạt nói: 



“Việc thắng bại đối với nhà binh chỉ là chuyện thường, mọi người cứ cố gắng hết sức là được.”



Trên khán đài, các nhóm vương thân quý tộc ngồi theo thứ tự thân phận cao thấp. Ngự trên ghế cao nhất chính là đương kim thiên tử bệ hạ, phía bên phải là hoàng hậu nương nương, cạnh nương nương là tiểu thái tử Lôi Thế Hiên, phía sau thái tử còn có đại công chúa Lôi Tử Văn. Bên trái Hoàng Thượng là các Vương than quý tộc, giữa đám lão nhân lại xuất hiện một thiếu niên thanh tú – Lâm Duệ Hi, y là quan viên duy nhất ở đây, là người được Hoàng Thượng đặc biệt mời đến xem trận đấu này, vô luận ngoại hình hay là thân phận, đều khiến y trở nên nổi bật giữa nhóm người xem trận. 



Một tiếng tiếng kèn bén nhọn ngân nga qua đi, mã trận bóng chính thức bắt đầu. Nhóm kị mã chạy rầm rập, đạp tung cát vàng cuồn cuộn. Tiểu mộc cầu lăn giữa cát bụi, bị cầu trượng một lần lại một lần đánh mạnh. Cung Thân Vương cùng đội viên phối hợp rất ăn ý, bọn họ ngăn đón chặn cướp tiểu cầu, truyền cho nhau, khí thế hừng hực di chuyển tới cầu môn quân địch, dẫn trước một cầu.



Mất một cầu nhưng Lôi Hạo Tường lại hoàn toàn không bối rối, hắn linh hoạt giành cầu của cầu nhân phe địch, xem chuẩn liền mãnh lực vung trượng, chuẩn xác đem cầu đưa tới trượng của đồng đội. Cung Thân Vương lúc này còn đang vui sướng, chưa kịp phòng bị, để đối phương đánh tới trước cầu môn. Cung Thân Vương tức giận quát lên: “Phòng thủ!” 



Hắn dẫn đội viên trong nhóm chạy vội trở về, cuối cùng vẫn chậm chậm một bước, bị Lôi Hạo Tường cướp mất một cầu. 



Hai đội tranh giành kịch liệt, ai cũng không nhường ai, cầu nhân chạy qua chạy lại, trên sân cổ vũ tiếng người hò hét ầm ĩ, át cả tiếng chiêng trống. 



Trên khán đài, mọi người chuyên chú quan sát trận đấu, thỉnh thoảng cúi đầu thảo luận vài câu, các thiếu nữ quý tộc khuôn mặt vốn trắng nõn cũng vì hưng phấn mà đỏ ửng, hai mắt sáng lên, chăm chú nhìn nhóm kiệt nhân dưới cầu trường. 



Lâm Duệ Hi cẩn thận quan sát Lôi Hạo Tường cùng Cung Thân Vương trong lúc đó đang tranh đấu, tuy đây chỉ là một trận mã cầu bình thường, nhưng lại hứa hẹn rất nhiều điểm thú vị. 



Cung Thân Vương khí thế sôi sục, tranh cường được thắng, Lôi Hạo Tường ẩn sâu dấu diếm, trầm ổn bình tĩnh. 



Chiến lược của hai người cũng rất bất đồng, Cung Thân Vương thích trưởng khu trực nhập, dùng sức mạnh mà tấn công. Lôi Hạo Tường thì lại quan sát tìm cơ hội, xuất kỳ bất ý, công kích bất ngờ. 



Xem tình thế là biết Lôi Hạo tường sẽ thắng…… Lâm Duệ Hi nghĩ thầm. 



Trên sân đấu, Cung Thân Vương chỉ chú tâm tấn công mà không phòng thủ, vội vàng nóng nảy nên trận thế bắt đầu hỗn loạn. Lôi Hạo Tường càng đánh càng mạnh, từng bước tiến bức. 



Đông! Một tiếng kích cầu thanh thúy vang lên, mộc cầu tại không trung xoay xoay mấy vòng rồi rơi xuống phía trước Lôi Hạo Tường. Lôi Hạo Tường cùng Cung Thân Vương ở phía sau lập tức tiếp tục thúc ngựa đuổi theo, bọn họ đồng thời xuất trượng tranh đoạt. 



Cung Thân Vương giận dữ, hắn liều mạng thúc ngựa vượt qua Lôi Hạo Tường, ý đồ truyền bóng cho cầu nhân đội mình. Lôi Hạo Tường trong tình thế nguy cấp, khéo léo dùng cầu trượng tạp trụ (ngăn chặn, chống đỡ) đối phương. Hắn bất ngờ cướp bong rồi đập mạnh, Cung Thân Vương bởi vì dùng cầu trượng kẹp bong quá chặt, cổ tay liền bị vặn ngược. Hắn kêu lên một tiếng, chỉ cảm thấy từ xương cổ tay truyền đến đau nhức, cầu trượng tuột ra khỏi tay hắn. Cung Thân Vương trên lưng ngựa lay động, suýt nữa té ngã, hắn chật vật ôm chặt cổ ngựa một lúc mới có thể ổn định thân mình. 



Bên này Lôi Hạo Tường sớm đưa cầu tới gần cầu môn, hắn nhẹ nhàng vung gậy lên, tiểu mộc cầu thoải mái lăn vào giữa cầu môn. 



Tiếng hoan hô của mọi người vang lên, trận thi đấu kết thúc. Lôi Hạo Tường lấy mười so với sáu đại thắng (thắng tỉ số 10-6 ấy). Hoàng Thượng ban thưởng cho mỗi người trong đội một chiếc cầu trượng mới. Thân là đội trưởng, Lôi Hạo Tường còn được tặng một viên độ kim mã cầu (cầu mạ vàng). 



Lôi Hạo Tường giành được thắng lợi, các thiếu nữ quý tộc liền vây lại quanh hắn, đều muốn được xem kim cầu. Không ít người đối hắn có ái mộ trong tâm. Thậm chí vài cô nương còn bạo dạn tiến đến cạnh hắn, đem ngẫu tí tuyết trắng đặt lên vai đối phương. 



Lâm Duệ Hi xa xa nhìn Lôi Hạo Tường nụ cười đầy mặt, tựa hồ rất hưởng thụ cảm giác được mĩ nhân vây quanh. Trong lòng Lâm Duệ Hi lại cảm thấy buồn bực, y quay đầu bỏ đi, chợt nhìn thấy Cung Thân Vương đang ngồi im lặng một mình. 



Lâm Duệ Hi không khỏi chú ý đến hắn, Cung Thân Vương một tay nắm chặt cổ tay của mình, lắc lắc bả vai, đơn độc cước bộ, cả người cao thấp toả ra hơi thở âm trầm. Lâm Duệ Hi thấy động tác của hắn, lúc này mới nhớ tới hắn đã bị thương trong trận đấu vừa rồi.



Lâm Duệ Hi nhìn Lôi Hạo Tường bên này vô cùng đắc ý, lại so với Cung Thân Vương đang trong tình trạng thảm đạm, trong tâm có chút không đành lòng, hơn nữa Cung Thân Vương trước đây vẫn luôn chiếu cố mình, so tình so lí, chính mình nên đi qua quan tâm một chút. Thấy Cung Thân Vương đã tách ra khỏi đám người, đi đến dưới một gốc cây nhỏ trong mã trường, Lâm Duệ Hi vội vàng đuổi theo hắn. 



“Cung Thân Vương, ngươi không sao chứ?” Lâm Duệ Hi chạy đến bên cạnh hắn hỏi.



Cung thân vương đối với sự xuất hiện của y là ngoài ý muốn. Hắn ngẩn người, khiên cường cười nói: 



“Cám ơn Lâm đại nhân quan tâm, ta không có việc gì……”



“Tay ngài không phải đang bị thương sao? Muốn hay không ta giúp ngài gọi ngự y?”



“Chỉ là xây xát một chút mà thôi, không có gì đáng ngại”, Cung Thân Vương cố gắng di chuyển cổ tay, trên xương cốt lập tức truyền đến đau đớn làm hắn nhe răng nhếch miệng kêu lên một tiếng. 



“Đã đau như vậy còn nói không có việc gì……”, Lâm Duệ Hi bất đắc dĩ thở dài. 



“Không phải, ta chính là……”Cung Thân Vương thẹn thùng, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, trên mặt lại đỏ ửng. Cuối cùng, hắn xấu hổ thở dài nói: 



“Để ngươi nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của ta, thật sự là rất hổ thẹn……”



“Sao Thân Vương lại nói như vậy, bị thương là ngoài ý muốn, dù là ai thì cũng không tránh khỏi loại tình huống này.” Lâm Duệ Hi an ủi. 



Cung Thân Vương cười khổ. “Ta chẳng những đánh thua, còn thua đau như vậy……”



“Thân Vương, thắng bại đối với nhà binh là chuyện thường, huống hồ, một lần thất bại căn bản không thể nói lên điều gì.”



“Nói là vậy nhưng……”, tâm tình Cung Thân Vương sáng sủa dần lên, khuôn mặt tuấn tú hơi ửng hồng, xấu hổ cười: “Để Lâm đại nhân phải chê cười rồi.”



“Thân Vương nói quá lời.” Lâm Duệ Hi không thể tưởng được đường đường là thân vương phong lưu tiêu sái lại dễ dàng thẹn thùng, Cung Thân Vương ngày thường oai phong, nguyên lai cũng có thời điểm đáng yêu như vậy. Lâm Duệ Hi nghĩ thầm, rằng hắn nhất định là sợ mất mặt, cho nên không dám nói cho người khác biết mình bị thương ba. 



Y nói: 


“Vì cái gì?”. Lâm Duệ Hi phát ra nghi vấn. 



“Cái gì vì cái gì?” 



“Hắn lợi dụng địa vị của ta làm gì? Ta sẽ không làm gì cho hắn cả.”



“Chờ ngươi cùng hắn trở thành một nhà, ngươi không muốn hắn cũng sẽ khiến ngươi phải làm.”



“Vậy hắn coi ta cùng Tiểu Tình quận chúa là cái gì…… Quân cờ sao chứ?”



“Đối với thân phận của  hắn  mà nói, đem người khác ra làm quân cờ thì cũng không có gì là kỳ quái,  bằng hữu của hắn, thân nhân của hắn đều chỉ là quân cờ trong tay hắn mà thôi.” Lôi Hạo Tường trầm ngâm nói 



Lâm Duệ Hi nhìn hắn, nhớ tới ngày đó chính mình tại họa phảng nghe được hắn cùng Liễu Hàm Yên đối thoại, Cung Thân Vương trước kia cũng nghĩ tới đem Tiểu Tình quận chúa gả cho Lôi Hạo Tường. Lôi Hạo Tường nhìn ra ý đồ của đối phương, cho nên cự tuyệt, vì thế Cung Thân Vương mới có chủ ý lựa chọn mình thay thế. 



Lại nói tiếp, Tiểu Tình quận chúa mới là người đáng thương nhất……



“Hắn rốt cuộc đem muội muội của mình trở thành cái gì?” Lâm Duệ Hi khó chịu hỏi



“Như ngươi thấy đấy, một quân cờ.”



“Hắn trước đây cũng định dựa vào ngươi ba?”



“Là a, đáng tiếc ta không hợp tác.” Ngữ điệu Lôi Hạo Tường mang theo khinh thường,  Lâm Duệ Hi ánh mắt thâm trầm đánh giá hắn.



“Ngươi giống như, phi thường không thích Cung Thân Vương……”



“Ta không có Đoạn Tụ chi phích[1], thích hắn để làm chi?” Lôi Hạo Tường nhìn nhân lang kia, nói.



“Ta không phải có ý tứ này!” Lâm Duệ Hi sắc mặt vi uấn[2], người này cố tình hiểu sai ý của y. “Ta trước kia thấy các ngươi luôn ở cùng một chỗ, nghĩ rằng các ngươi là bạn tốt, nhưng hiện tại lại phát hiện, tựa hồ đều không phải là như thế.”



“Là a, vậy để ta nói rõ cho ngươi hiểu” Lôi Hạo Tường vội vàng giải thích.



“Ta cùng Cung Thân Vương lúc đó chính là lợi dụng lẫn nhau, thời gian đó trong triều đình các thế lực tranh đấu thật sự rất ghê gớm. Nếu không muốn trở thành hy sinh phẩm, ta phải lựa chọn trong đó một phương. Mà hiện tại, bên trong thế lực Cung Thân Vương cũng bắt đầu phân liệt, ta không nhất thiết phải tiếp tục đi theo hắn. Hắn là phát giác tình thế bất lợi với mình, nên mới vội vã tìm ngươi củng cố lực lượng.”



Nguyên lai người này có tâm kế như vậy…… Lâm Duệ Hi nhận ra con mắt mình thật kém cỏi, những hành động trước đây của Lôi Hạo Tường đều chỉ là đóng giả. Lôi Hạo Tường nhìn sắc mặt của y đã biết y trong lòng đang suy nghĩ điều gì, hắn cười nói:



“Lại đem ta nghĩ thành cái gì đại bại hoại a, phải,muốn sinh tồn được tại triều đình, liền phải như vậy, ta cũng là bần cùng bất đắc dĩ.”



“Ta hiểu”.



“Hơn nữa a……”, Lôi Hạo Tường lại thay khuôn mặt thâm trầm nghiêm nghị bằng biểu tình tươi cười, “nhưng ta đối với Duệ Hi huynh chính là thiệt tình chân ý, ta là bởi vì thích ngươi mới kết giao với ngươi, một chút ý tứ lợi dụng ngươi cũng không có nga.



“Ngươi lại đang nói lời hàm hồ gì vậy.” Lâm Duệ Hi đối với lời ngon tiếng ngọt của  hắn đã chết lặng, căn bản không đem lời hắn để ở trong lòng.



“Ta chính là nói thật, có việc gì ngươi có thể nói với ta, nhưng đối Cung Thân Vương, nhất định phải quan sát thật k ĩ.”



“Một khi đã hắn nhất tâm, một lòng muốn lợi dụng ta…… Nếu ta không đáp ứng thú (lấy) Tiểu Tình quận chúa, hắn lại tìm cơ hội đem nàng hứa gả cho nam nhân có giá  trị lợi dụng với hắn ba?”



“Có lẽ vậy.”



Lâm Duệ Hi nhớ tới khuôn mặt ôn nhu ngượng ngùng của Tiểu Tình quận chúa, trong lòng không thể không thương cảm, “cô nương tốt như vậy, không nên luân lạc đến nơi này……”



“Nữ tử sinh tại hoàng gia đại đều phải chịu vận mệnh như vậy, ngươi cũng đừng quá để ý.” Lôi Hạo Tường nói ra một câu khiến Lâm Duệ Hi cảm thấy là lời phi thường lãnh huyết.



“Nếu ngươi có muội muội, ngươi cũng sẽ đối đãi với nàng giống như Cung Thân Vương ba?”, lời nói của y mang ý chỉ khống (kết tội, buộc tội)



“Sẽ không.”



“A?”



“Ta sẽ cho nàng và nam nhân mình thích ở cùng một chỗ.” Lôi Hạo Tường nghiêm mặt nói.



“……” Lâm Duệ Hi ngữ tắc.



“Nhưng những người muội muội khác, ta không năng lực cũng không quyền lực khứ quản, nếu việc đó khiến chính mình phiền lòng, ta liền lựa chọn không thèm để ý.”



Lời này của Lôi Hạo Tường chẳng những nói ra lập trường của mình, đồng thời cũng cảnh tỉnh Lâm Duệ Hi. Hắn nói xong, trong xe lại chìm vào im lặng. Thật lâu sau, Lâm Duệ Hi mới thấp giọng nói: “Thực xin lỗi……”



Hắn là vì sự vô lễ vừa rồi của mình mà giải thích, Lôi Hạo Tường trả lời: “Không cần xin lỗi.”



Xe ngựa dừng trước cổng Trạng Nguyên phủ, Lâm Duệ Hi đang muốn xuống xe, Lôi Hạo Tường giật mình vội vàng giữ chặt y hỏi: “Ngươi sẽ không đáp ứng thú Tiểu Tình quận chúa chứ?”



Lâm Duệ Hi sững lại một chút, rất nhanh trả lời: “Sẽ không.”



Lôi Hạo Tường thở dài nhẹ nhõm một hơi, lộ ra biểu tình thoải mái. Hắn vẫy vẫy tay: “Đi thong thả.”



“Ân, cám ơn ngươi đã đưa ta về.” Lâm Duệ Hi chăm chú nhìn hắn, đi vào trong đại môn.