Vương Gia, Đi Thong Thả

Chương 101 :

Ngày đăng: 02:18 19/04/20


Trước khi đăng cơ mấy ngày, Phương Đàn đứng trong sân vương phủ ngước nhìn mây đen dày đặc trên bầu trời, trong lòng nghĩ mấy ngày trước còn gióng trống khua chiêng chôn xuống đất một quan tài rỗng, lúc này phong thạch trên lăng mộ hẳn đã chôn kín.



Chuyện này nàng giao cho Hoán Sơn thực hiện nên cũng cảm thấy an tâm.



Không biết là do sắc trời cảm hóa, tâm tình của nàng làm thế nào cũng cảm thấy không vui. Sáng sớm lúc lâm triều nàng vừa nhận lấy ngọc tỷ. Buổi chiều trở lại vương phủ, trên trời mây đen liền kéo đến, nhìn sắc trời có lẽ tránh không được một cơn mưa lớn.



Đây là cơn mưa đầu mùa hè năm nay, ruộng vườn điền trang khô cạn đã lâu, nay một cơn mưa lớn đến vừa vặn có thể giải quyết tình trạng khẩn cấp của nông phu.



Không biết đây có phải là dấu hiệu. Phương Đàn trầm ngâm một hồi bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhíu chặt lông mày, tiện tay gọi a hoàn đến phân phó: “Ngươi đi nói với Vương phi một tiếng, ta vào cung buổi tối có thể sẽ không về, bảo Vương phi nghỉ ngơi sớm”



“Vâng.” A hoàn đáp lời, sau đó lại hỏi: “Vạn nhất Vương phi hỏi Vương Gia vào hoàng cung cần gì đến một đêm, nô tỳ nên trả lời như thế nào?” Nàng là a hoàn mới, có vài thứ còn không hiểu rõ, vì thế khi được Vương gia giao việc cũng cẩn thận hơn.



Phương Đàn chắc chắn nói rằng: “Vương phi sẽ không hỏi, ngươi đi đi” Nói xong liền đi xuống bậc thang sải bước hướng ra ngoài sân.



“A“. A hoàn còn chưa kịp hỏi thêm một vấn đề, Phương Đàn đã biến mất rồi. A hoàn không thể làm gì, nếu Vương Gia đã nói như vậy, nàng cũng không thể nói gì được, chỉ dựa theo lời ngài ấy dặn dò mà làm.



A hoàn đi tới viện Vương phi và Vương gia ở, nhìn thấy Tống Ứng Diêu ở trong phòng đang cắm hoa, nàng không đành lòng lên tiếng quấy rối Vương phi nên đứng bên cạnh chờ đợi một hồi mãi đến tận khi Tống Ứng Diêu phát hiện ra nàng, nàng mới đi tới trước mặt Tống Ứng Diêu cung kính thi lễ: “Tham kiến Vương phi.”



“Đứng lên đi. Có chuyện gì?” Tống Ứng Diêu cũng không ngẩng đầu lên hỏi. Đưa tay đem một cành hoa cắm vào bình sau đó nhìn nhánh hoa bên cạnh cảm thấy không hài lòng lại rút ra.



“Tạ ơn vương phi“. A hoàn đứng lên đem lời Phương Đàn dặn dò nói với Tống Ứng Diêu: “Vương Gia sai nô tỳ đến nói với Vương phi rằng hôm nay ngài ấy vào cung, buổi tối có thể sẽ không về, Vương phi sớm chút nghỉ ngơi”



Tống Ứng Diêu thả nhánh hoa trong tay xuống, nàng đang định chọn một cành hoa khác trong khay đặt cạnh bình hoa trên bàn, nghe a hoàn nói mới trả lời: “Bản phi biết rồi” Ngay khi tay dừng lại cầm lấy cành hoa cắm vào trong bình hoa, không nghĩ vừa vặn lại rất hợp a.
Phương Đàn không cho Vĩnh Ân theo nữa, một mình đi vào đại điện, sau đó để bọn họ ở bên ngoài đóng cửa lại, nàng chỉ muốn lẳng lặng một người.



Tiên linh điện chia làm tiền điện và hậu điện, trong đại điện đèn đuốc sáng choang, bên trong mỗi một góc được quét tước sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, xem ra cho dù bình thường không có ai đến, những thái giám cung nữ kia cũng không dám lười biếng, Phương Đàn yên tâm đi tới tiền điện.



Trên tường tiền điện trên chân dung tổ tiên. Phương Đàn nhìn từng bức từng bức, tâm bình như nước.



Mãi đến khi nhìn thấy tấm chân dung cuối cùng, nàng cổ họng chát chúa suýt nữa vỡ òa. Là bao lâu rồi nàng không nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, Phương Đàn không dám hồi tưởng, thế nhưng cảnh tượng lúc này ở cùng tiên hoàng cứ xuất hiện trong đầu, muốn kiềm nén cũng không cách nào kiềm nén được.



Bức họa này là họa trước lúc tiên hoàng còn chưa sinh bệnh, ánh mắt sáng như đuốc, bất luận ai nhìn nhìn vào ánh mắt đó mặc kệ có hay không làm gì sai điều gì cũng sẽ sinh lòng khiếp đảm.



Bất quá ông rất ít khi dùng ánh mắt này nhìn người khác, tiên hoàng ở trong lòng của nàng vẫn luôn hòa ái dễ gần. Phương Đàn nhịn xuống lệ ý, không xem chân dung phụ hoàng nữa, nàng xoay người đến bên trong hậu điện. Ở đây mỗi bài vị đều một như ý hương, sau đó nàng quỳ gối trước bài vị của tiên hoàng.



“Phụ hoàng, nhi thần qua mấy sau sẽ đăng cơ, nhi thần nhất định sẽ chăm lo cho thiên hạ, tuyệt không phụ lòng ngài cùng Thái phó dạy dỗ”



“Nhi thần ngồi lên ngôi vị hoàng đế, nhưng không quên nguyện vọng của phụ hoàng tha cho hoàng huynh, xin phụ hoàng yên tâm”



“Phụ hoàng, nhi thần cuối cùng đã rõ khổ tâm của ngài. Ngồi ở vị trí này sẽ trở thành thân bất do kỷ, nhi thần có thể cũng sẽ bước lên con đường mà phụ hoàng đã từng đi qua, hi vọng ngài trên trời có linh thiêng nhất định phải phù hộ Hi nhi bình an”



...



Phương Đàn quỳ gối suốt cả buổi tối trước bài vị Phương Dục, đợi đến sáng hôm sau mới rời khỏi.