Vương Gia, Đi Thong Thả
Chương 103 :
Ngày đăng: 02:19 19/04/20
Tống Ứng Diêu đem Phương Hi đặt lên giường, bởi trời nóng nực nên Phương Hi không cần quấn chăn, hạ thân vẫn như trước bao bọc tã. Cái mông nhỏ vừa rơi xuống giường tứ chi lập tức không an phận loạn trảo lộn xộn xung quanh.
Phương Đàn nghiêng đầu: “Nàng làm sao ôm con đến đây?”
“Thiếp sợ buổi tối con gái lại khóc“. Sau đó Tống Ứng Diêu cũng ngồi vào bên giường, hai tay đỡ dưới nách Phương Hi che chở, sợ con gái ngã sấp xuống.
“Nếu con ở đây mà vẫn khóc thì sao?” Phương Đàn bĩu môi, chống thân thân thể muốn ôm Phương Hi, phát hiện bàn tay mình còn dinh dính bèn rời giường đi rửa tay.
Tống Ứng Diêu nhìn thấy chất lỏng trên tay nàng, da mặt mỏng không nhịn được lại hồng thấu. Ép buộc mình không thèm nhìn tới tay Phương Đàn tràn đầy tự tin nói rằng: “Sẽ không, con gái do thiếp dỗ, làm sao sẽ khóc.”
Phương Đàn lau khô ráo tay, lại trở về trên giường nằm nghiêng đối mặt với Phương Hi, bàn tay khều khều cái bụng nhỏ của con, vừa khều vừa giả bộ hung ác: “Dám cùng phụ hoàng cướp mẫu hậu, lá gan của con cũng lớn ha.” Phương Hi bị nàng chọt cười không ngậm mồm vào được, không ngừng hướng về Tống Ứng Diêu bên kia quơ tay. Tống Ứng Diêu vội vàng bao con lại, miễn cho con không cẩn thận bị rơi xuống giường đi.
Phương Đàn nằm nghiêng quá mệt mỏi, ngồi dậy tựa vào giường hỏi: “Buổi tối nếu như đói bụng, nàng làm sao có sữa cho con...” Ánh mắt đồng thời mang theo ám chỉ nhín trước ngực Tống Ứng Diêu.
Tống Ứng Diêu trên mặt hiện đỏ ửng, tâm tư không biết oai chạy đi đâu, thúc Phương Đàn một cái: “Nghĩ gì thế”
Phương Đàn vô tội khoát tay chặn lại: “Ta không nói gì, chính nàng hiểu lầm rồi.”
“...” Tống Ứng Diêu xẹp miệng tùy hứng nói rằng: “Thiếp mặc kệ, đến lúc đó nàng ôm con tìm vú em đi”
“Ai nha ai nha, đây là có tình yêu mới thì vứt tình cũ nha” Phương Đàn ngước đầu nhìn nóc giường thở dài:“Ai, may là chỉ có một đứa, không phải vậy địa vị của ta còn không biết lưu lạc ở nơi nào”
Phương Hi ở bên cạnh nghe tiếng cũng ha há theo như muốn nói chuyện với các nàng, miệng nói y y a a, nướt bọt từ khóe miệng không ngừng tràn ra ngoài.
Hai người giằng co một trận, sứ thần tùy cơ ứng biến hỏi Phương Đàn: “Thần nghe nói hoàng thượng chỉ có một nữ nhi ?”
Các đại thần đều kinh ngạc nhìn về phía hắn, không hiểu hắn làm sao đột nhiên hỏi vấn đề thế này.
Phương Đàn cũng không biết hắn có ý định quái quỷ gì, cẩn thận hồi đáp: “Đúng vậy.”
“Hoàng thượng có cân nhắc qua tại sao hoàng thượng không có con hay không ?”
Phương Đàn ngẩn người, ứng đối như thường: “Việc này do trời, từ trước đến giờ cưỡng cầu không được.”
Các đại thần hít vào khí lạnh, không nghĩ sứ thần dám hỏi ra vấn đề này, nhất thời tức giận khó bình, nghiến răng nghiến lợi, rục rịch nghĩ muốn quát lớn sứ thần một phen, hắn coi Kim Loan điện là nơi nào, trên kia là người nào mà dám càn rỡ như thế. Nhưng nhìn đến Phương Đàn không có dấu hiệu nổi giận cũng không dám manh động.
“Hoàng thượng không sợ quốc gia không có người nối nghiệp?” Sứ thần lại bức khẩn một bước.
Phương Đàn nhíu mày, nhẹ như mây gió: “Trẫm còn trẻ.”
Sứ thần á khẩu không trả lời được, biết Phương Đàn sẽ không làm gì mình, phóng to lá gan hỏi tiếp: “Hoàng thượng có cân nhắc qua vấn đề của mình chưa?” Quân chủ của hắn cùng các đại thần nước hắn cũng từng nghiêm túc cân nhắc qua vấn đề này, nói hoàng đế không phong lưu bọn họ tuyệt đối không tin. Tuy rằng Phương Đàn bề ngoài chỉ có một hoàng hậu nhưng ai biết hắn ngầm có hay không Kim ốc tàng kiều. Nói không chắc chính là thiếu niên miệt mài quá độ thiệt thòi thân thể, dẫn đến hiện tại không có con.
Mà món lễ vật hôm nay hắn mang đến vừa vặn có thể hóa giải cảnh khốn khó. Hắn hiện tại đề cập đến bất quá cũng vì đại lễ này mà thôi.
Các đại thần trong lòng không nhịn được mắng hắn quản việc không đâu, này rõ ràng là chuyện của bọn họ, không cần một người ngoài đến quản. Rốt cục có người không nhịn được đứng dậy quát: “Làm càn! Ngươi sao dám nói với hoàng thượng như thế“. Trực tiếp hướng ra ngoài Ngự lâm quân ra lệnh: “Người đâu! Đưa sứ thần bất kính ra ngoài chém”