Vương Gia, Đi Thong Thả

Chương 105 :

Ngày đăng: 02:19 19/04/20


Hắn đang muốn ngồi trên cỗ kiệu rời đi, Vĩnh Ân từ trong hoàng cung đuổi tới giương giọng kêu: “Sứ thần đại nhân xin mời dừng lại”



Sứ thần xoay người nhận ra Vĩnh Ân, đại thái giám bên người Phương Đàn, nghi hoặc hỏi: “Công công tìm ta có chuyện gì?”



Vĩnh Ân thở hồng hộc đứng trước mặt sứ thần cung kính thi lễ: “Sứ thần đại nhân, hoàng thượng cho mời”



Sứ thần mơ màng đi theo hắn đến ngự thư phòng, Phương Đàn sớm đã chờ đợi ở đó.



Sứ thần đi tới trước bàn đọc quỳ xuống: “Tham kiến hoàng thượng”



Phương Đàn thấy người đã đến liền nói với Vĩnh Ân: “Vĩnh Ân ngươi lui xuống trước đi.”



“Vâng.”



Sau khi Vĩnh Ân rời đi, sứ thần mới hỏi: “Không biết hoàng thượng gọi thần đến có chuyện gì?”



Phương Đàn nâng tay sứ thần dậy, mặt không nhìn ra biểu tình: “Trẫm đối với dược ngươi mang đến thật là hiếu kỳ, muốn biết càng nhiều thông tin, vừa nãy trên triều không tiện hỏi nhiều nên cố ý mời ngươi đến đây”



“Thì ra là như vậy” sứ thần vừa nghe trong bụng liền vui vẻ: “Hoàng thượng muốn biết cái gì, thần sẽ giải đáp”



Phương Đàn nhấc tay: “Ngươi trước tiên hãy bình thân”



“Tạ ơn hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuổi” Sứ thần cúi đầu nói cám ơn, sau đó đứng lên.



“Trẫm muốn hỏi ngươi xem quân chủ của ngươi làm sao có được thuốc này?”



Sứ thần trầm ngâm một hồi: “Thuốc này là tiền bối đời trước lưu truyền phương thuốc chế ra”




“Hi nhi, cỏ dơ không thể ăn a.” Tống Ứng Diêu vòng qua thảm lông liền đem Phương Hi định ôm lấy. Nhưng có người nhanh hơn nàng một bước, dễ dàng đẩy tay Phương Hi, lấy cỏ trong tay tiểu công chúa ra, sau đó ôm lấy tiểu công chúa.



Phương Hi cùng Tống Ứng Diêu đồng thời ngước mắt nhìn xem người vừa đến, hóa ra là Phương Đàn.



Phương Hi vừa nhìn thấy Phương Đàn nháo nhào vỗ tay, mồm miệng không rõ kêu lên “phụ...phụ” tiểu công chúa kêu nửa ngày cũng chưa gọi được một cái xưng hô hoàn chỉnh.



Phương Đàn sủng nịch sờ sờ cái mũi nhỏ: “Là phụ hoàng”



Phương Hi như trước kêu “phụ...phụ”, Phương Đàn cũng không vội, sớm muộn gì cũng có một ngày Phương Hi có thể gọi nàng. Phương Đàn chỉ vào Tống Ứng Diêu: “Vậy đây là ai?”



Phương Hi theo nàng chỉ sang Tống Ứng Diêu kêu: “Mẫu ~ mẫu ~” Tống Ứng Diêu chỉ cần nàng có thể gọi ra một chữ “mẫu” nàng đã cảm thấy thật cao hứng.



Phương Đàn trên mặt Phương Hi hôn một cái: “Thật ngoan” Nàng ôm con đi tới bên cạnh Tống Ứng Diêu nói: “Đây là mẫu hậu của con” sau đó nàng cúi đầu trên mặt Tống Ứng Diêu cũng hôn một cái, nghiêm trang nói: “Con cũng phải như phụ hoàng yêu thương mẫu hậu biết không?!”



Phương Hi hoàn toàn nghe không hiểu nàng nói cái gì, bất quá vẫn rất cổ động vỗ tay như cổ vũ”



Tống Ứng Diêu bị trộm hương, đỏ mặt hướng bốn phía quan sát thấy không có ai chú ý chuyện vừa phát sinh mới chọt Phương Đàn một cái oán trách: “Dạy hư Hi nhi”



Phương Đàn cười đắc ý: “Con đâu biết cái gì”



Phương Hi ở một bên vỗ tay nói cái gì đó liên tục, cũng không biết nó đang nói cái gì nữa.



Buổi tối khi đi ngủ Tống Ứng Diêu để vú em trông Phương Hi, tuy rằng Phương Hi đã cai sữa, thế nhưng nàng thấy vú em chăm sóc Phương Hi rất tốt mà người khác không làm được như vậy nên sau đó liền Phương Hi giao cho vú em tiếp tục chăm sóc Phương Hi.



Phương Đàn cùng Tống Ứng Diêu sau khi rửa mặt xong cũng leo lên giường. Phương Đàn cảm thấy cả người có chút đau nhức, Tống Ứng Diêu chủ động qua xoa bóp cho nàng.