Vương Gia, Đi Thong Thả

Chương 112 :

Ngày đăng: 02:19 19/04/20


Khoảng cách giữa cơn đau, nữ đại phu bưng bát canh sâm đưa cho Phương Đàn: “Hoàng thượng, người cho nương nương uống canh sâm vào, bồi bổ khí, nếu không nương nương không đủ sức cho đến lúc sinh xong”



Phương Đàn đem cánh tay từ trong miệng Tống Ứng Diêu lấy ra tiếp nhận bát canh trên tay đại phu, một tay bưng bát một tay cầm thìa khuyấy khuấy, sau đó múc một chước đưa lên miệng thổi, lại từng miếng từng miếng đút cho Tống Ứng Diêu uống, ngoài miệng không ngừng dỗ dành: “Uống canh sâm mới có sức lực”



Tống Ứng Diêu nghe nàng ở bên tai vô ý thức gật gù, nàng hiện giờ đúng là không có chút sức lực nào, Phương Đàn đút nàng, nàng liền nuốt vào.



Sau khi Phương Đàn đem một bát canh sâm cho nàng uống hết, lau miệng cho nàng, lại đem cánh tay mình một lần nữa cho nàng cắn.



Tống Ứng Diêu uống canh xong cảm giác tứ chi dần dần khôi phục khí lực. Tay nắm lấy ống tay áo Phương Đàn bắt đầu dùng sức. Nương theo trong miệng một tia tinh ngọt là tiếng trẻ con khóc nỉ non vang lên trong tẩm cung. Không bao lâu lại thêm một tiếng trẻ con khóc so với tiếng trước kia tương đối yếu ớt hơn.



Phương Đàn nghe bà đỡ nói sinh xong rồi nàng thở phào nhẹ nhõm. Tống Ứng Diêu mệt đến người mềm nhũng, mí mắt không mở ra được. Hàm răng chậm rãi buông ra lộ cánh tay Phương Đàn bị cắn đến bê bết máu.



Phương Đàn đem cánh tay của mình rút ra, không để ý tới bản thân bị thương giúp Tống Ứng Diêu thu dọn đầu tóc rối ướt đẫm. Nàng không hề chú ý có người ngoài, cũng không để ý Tống Ứng Diêu đầu đầy mồ hôi, cúi đầu hôn lên trán của nàng mừng đến phát khóc: “Ứng Diêu, sinh xong rồi, sẽ không đau nữa”



Tống Ứng Diêu nghe thanh âm khàn khàn, miễn cưỡng mở mắt ra theo tiếng, sau đó lại mệt mỏi nhắm mắt lại.



Bà đỡ đem hai đứa bé thu thập xong, bao tã lót bên trong, tự mình ôm một đứa, còn một đứa do cung nữ ôm, đồng thời đưa trước mặt Phương Đàn: “Hoàng thượng, hoàng hậu vì hoàng thượng sinh một đôi long phụng. Tiểu Hoàng ra trước là ca ca, Tiểu công chúa ra sau là muội muội.”



Phương Đàn đưa mắt nhìn hai đứa bé, sau đó phất phất tay: “Ôm xuống trước đi“. Ánh mắt lại di chuyển trên mặt Tống Ứng Diêu.



“Ban thưởng”



Bà đỡ ôm hài tử vô cùng phấn khởi:“Tạ ơn hoàng thượng“. Bà đỡ đem hai đứa trẻ ôm ra ngoài, vừa vặn nghe tin thái hậu đến rồi liền đem hài tử giao cho bà.



Nữ đại phu nhìn thấy trên cánh tay Phương Đàn vết thương còn đang chảy máu, đi tới bên cạnh nàng: “Hoàng thượng ra ngoài xử lý vết thương đi, thuộc hạ cùng bà đỡ còn phải giúp hoàng hậu thu thập một chút”



Phương Đàn nắm tay Tống Ứng Diêu nhìn nàng không chớp mắt: “Nhưng trẫm muốn ở đây với hoàng hậu.”



Nữ đại phu khuyên nhủ: “Hoàng thượng ở đây chúng ta thu dọn không được”



Phương Đàn do dự gật gật đầu đem tay Tống Ứng Diêu đưa vào trong chăn, giúp nàng đắp kỹ, dặn dò đại phu: “Trẫm đi ra ngoài trước, hoàng hậu nếu có tỉnh lại nhất định phải gọi trẫm.”



“Vâng.”



Khi Tống Ứng Diêu hồi phục sức lực thì tỉnh lại. Vừa mở ra mắt đã nhìn thấy Phương Đàn gương mặt tràn đầy hạnh phúc: “Nàng tỉnh rồi?”



Tống Ứng Diêu mê man gật đầu, chống cánh tay muốn ngồi dậy, không cẩn thận chạm đến vết thương ở hạ thân đau đớn không thôi.



“Nàng chớ lộn xộn.” Phương Đàn ngăn cản vòng qua say lưng nàng đem nàng nâng dậy dựa vào gối: “Như vậy có đỡ hơn chưa?”



Tống Ứng Diêu điều chỉnh tư thế, ngồi thoải mái cũng không đau nhức nữa.




Bếp vừa mới đốt hừng



Tối rồi trời sắp tuyết



Bạn đến được hay không?



Một năm này Phương Đàn đặc biệt mở ân khoa, quy mô rất lớn chọn lựa anh tài. Chờ sau khi những anh tài kia trưởng thành Phương Đàn trực tiếp để bọn họ thay những vị đại thần thiếu năng lực, những người tư tưởng mục nát hẳn nên loại bỏ khỏi triều đình, triều đình cần dòng máu mới mẻ, nguồn năng lượng mới không ngừng tỏa ra sự sống.



Đến năm sau hầu như những vị đại thần kia cơ hồ bị thay đổi toàn bộ, chỉ còn dư lại những lão nhân có năng lực và trách nhiệm, những người khác không dám dẫm vào vết xe đổ, bọn họ không còn nhắc đến chuyện tuyển phi. Mà những đại thần tuổi trẻ chí khí đầy cõi lòng, thề muốn tạo ra một tân thịnh thế. Bọn họ không có quản mấy chuyện vô bổ của như tuyển phi này nọ, thế là Phương Đàn cứ thế bỏ qua chuyện tuyển phi.



Vĩnh Bình năm đầu, Vĩnh Bình đế đăng cơ.



Vĩnh Bình năm thứ ba, Vĩnh Bình đế hạ thấp thuế má, cải cách luật pháp, phát triển mạnh nông thương mại, vì lđời sau sáng lập muôn đời chi cơ nghiệp.



...



Vĩnh Bình năm thứ mười, thiên hạ thái bình, dân giàu nước mạnh, vạn quốc đến hầu.



Vĩnh Bình năm thứ mười lăm, Vĩnh Bình đế thoái vị nhường ngôi cho Phương Húc, thăng làm thái thượng hoàng.



Chỉ trong vòng mười lăm năm, Phương Đàn sáng lập ra một nền thịnh thế chưa từng ai làm được.



Sau đó thì sao? Chuyện sau đó không người nào có thể biết.



Chỉ biết sách sử ghi chép rằng, Thái Thanh năm thứ bốn mươi, Thái Thanh đế Phương Húc cùng trưởng công chúa, nhị công chúa, mang theo một đoàn hoàng quyến lên núi Thái sơn hành hương.



Không ai biết vì sao bọn họ lại đột nhiên đi đến Thái sơn, có người nói là Thái sơn xuất hiện hai vị lão thần tiên, bọn họ vội vàng đi hành lễ, còn chân tướng làm sao không người nào có thể biết.



(Toàn Văn Hoàn)



*Cảm ơn cả nhà thời gian qua đã ủng hộ bộ Vương gia, trong quá trình edit có điều chi sơ sót mọi người hãy comment bên dưới, khi có thời gian sẽ bắt tay chỉnh sửa. Chân thành cảm ơn*



- Bộ này thời gian qua có một số comment không hay từ một số bạn đọc. Thứ nhất là do các bạn ấy không thích việc nữ cải nam trang, thứ hai là các bạn cứ vào đọc rồi khi phát hiện là truyện Bách Hợp lại tỏ vẻ phản cảm. Vì thế nên chỉ hy vọng trước khi các bạn đọc truyện hay bất cứ là đọc cái gì cũng phải quan sát một số điều sau:



1* Mỗi truyện trên WP đều có ghi là Đam Mỹ, Bách hợp hay Ngôn tình, nếu không có các bạn chú ý xem mấy thẻ tag hoặc vào đọc Văn án để chọn đúng thể loại mình muốn đọc.



2* Nếu có nhỡ đọc thể loại truyện mình ko thích cũng không nên comment khiếm nhã, điều này là phủ nhận quá trình edit của editor cũng như đang xúc phạm đến các bạn đọc khác.



3* Hãy là một người đọc văn minh. Điều này chính là điều vô cùng quan trọng.