Vương Gia, Đi Thong Thả
Chương 24 : Gặp lại cố nhân
Ngày đăng: 02:18 19/04/20
Phương Đàn vốn muốn bồi Tống Ứng Diêu cùng đi dạo nhưng Tống Ứng Diêu chỉ muốn đi vòng quanh hoàng cung một chút thôi, cũng không lạc đường được nên không cho Phương Đàn bồi tiếp. Hơn nữa một người biến mất thì còn được, cả hai phu thê cùng biết mất sợ là có lời ra tiếng vào.
Trái với cung điện náo nhiệt, những con đường trong cung lại hoàn toàn yên tĩnh, đến cả thái giám cung nữ qua lại đều không thấy. Con đường nhỏ xa xăm chỉ có mỗi mình nàng, trên tường đèn lồng treo lơ lửng phát ra ánh sáng mờ nhạt thắp sáng toàn bộ những con đường trong cung. Tống Ứng Diêu đưa tay, đầu ngón tay quét lên tường chầm chậm chạm vào từng chiếc đèn lồng nàng đi qua, tường thành rộng lớn vậy mà chỉ vang vọng mỗi tiếng bước chân của nàng.
Nàng cứ đi mãi cho đến khi cảm thấy mệt liền dừng bước lại ngẩng đầu lên, trên đầu ánh tranh vằng vặc, đôi mắt xuyên qua mái hiên màu lưu ly, ở trong hoàng cung ngắm trăng cũng thật nhiều cảm xúc đi. Thở nhẹ một hơi, bỗng nhiên đâu đó cảm giác tịch liêu dâng tràn trong suy nghĩ, phảng phất giữa đất trời chỉ còn lại một mình nàng. Là bởi vì hoàng cung quá rộng sao? Hay là bức tường son bên cạnh quá dày? Vẫn là bản thân nàng cảm giác mình ở trước cảnh vật trước mắt quá mức nhỏ bé. Nhưng nghĩ tới ở chốn cung nga kia có người đang chờ mình, mình nếu không trở lại ngài ấy sẽ vẫn chờ, bỗng nhiên cảm thấy an lòng thay thế cho nỗi cô đơn trước tđó.
Tống Ứng Diêu thấp mi cười nhẹ, xoay người muốn đi tìm người kia. Bất chợt nghe trước mặt có người kêu: “Biểu muội!” Nàng đưa mắt nhìn thấy có người hướng mình chạy tới, hóa ra là biểu ca Ôn Hành Ngôn, người từ nhỏ lớn lên với nàng.
Nàng kinh ngạc: “Biểu ca, huynh tại sao lại ở chỗ này?”
Ôn Hành Ngôn chạy đến trước mặt nàng thở hổn hển kích động nói: “Gia đình sắp xếp cho ta ở trong cung chức vị thư đồng cho hoàng tử, tương lai sẽ tiến vào quan trường. Không nghĩ đến lại gặp muội ở đây!”
Tống Ứng Diêu cũng không nghĩ rằng nàng ở hoàng cung sẽ gặp phải người quen, lại như tha hương ngộ cố tri, trong lòng vui vẻ, gật đầu liên tục.
Ôn Hành Ngôn ổn định hơi thở, đôi mắt mang theo nhiều ý tứ nói: “Muội có khỏe không?” Nói xong định nắm lấy tay Tống Ứng Diêu nhưng Tống Ứng Diêu nhanh nhẹn né tránh.
Tống Ứng Diêu ngơ ngác trong mưa hỏi: “Vương Gia sao lại ở đây?”
“Bản vương không biết nàng đi đâu nên đứng đây đợi nàng.”
“Đợi bao lâu.”
“Không biết nữa, chỉ biết nhạc đã đổi từ bài này sang bài khác, rồi lại sang bài khác” Tống Ứng Diêu cảm thấy hốc mắt ươn ướt như có điều gì trào dâng trong lòng. Nàng không để ý cả người đang ướt đẫm, lao vào trong lòng Phương Đàn gọi: “Đàn.”
Phương Đàn nghe được nàng thân thiết như vậy, nụ cười trên mặt càng nồng, một tay che dù một tay ôm nàng, ân cần hỏi han: “Lạnh không? Ta sai cung nữ đi lấy quần áo.”
Tống Ứng Diêu trong ngực của nàng lắc đầu: “Chúng ta về nhà đi.”
“Được, chúng ta về nhà.” Không phải về vương phủ, mà là về nhà! Dứt lời liền đem Tống Ứng Diêu tách ra, cởi xuống ngoại sam bên ngoài che trên người nàng thật kín đáo, sau đó mới ôm nàng rời đi.