Vương Gia, Đi Thong Thả
Chương 31 : Bị tập kích
Ngày đăng: 02:18 19/04/20
Hai ngày sau, đoàn người Phương Đàn đi qua một ngọn núi, hai mặt đều là sườn núi cao cao, đứng trên sơn đạo căn bản là không nhìn thấy được đỉnh núi, hơn nữa hai bên đường cỏ dại mọc cao đến eo, địa thế như vậy thích hợp cho bọn thổ phỉ mai phục. Trầm Hàn cưỡi ngựa phía trước cảnh giác quan sát bốn phía, hướng về nhóm thị vệ phía sau vẫy vẫy tay ra hiệu cẩn thận xung quanh. Thị vệ nhận được tin liền gấp gáp chuẩn bị kiếm trong tay nhìn cảnh vật chung quanh không dám chớp mắt, không dám khinh suất dù chỉ là ngọn gió lùa bông cỏ.
Đột nhiên lỗ tai Trầm Hàn khẽ động, sau đó là một tràng tiếng xé gió trước mặt kéo tới, hắn cấp tốc nắm lấy dây cương, trên lưng ngựa nghiên người né tránh tên sắt nguy hiểm từ xa bay đến.
Tên sắt lướt qua người hắn bắn trúng vào cây trụ gỗ xe ngựa, đầu mũi tên đều chôn sâu trong cộc gỗ, mũi tên không ngừng động đậy, dưới tác động lực bắn xung quanh liền nứt ra mấy khe hở. Có thể thấy được người bắn có sức mạnh khá lớn, một mũi tên này chính là muốn lấy đi tính mạng của Trầm Hàn, may mà Trầm Hàn nhanh nhẹn, nếu không có thể đã ngã xuống.
“Bảo vệ Vương Gia!” Lời vừa nói ra, thị vệ đang trong trạng thái cảnh giác lập tức rút kiếm, bảo vệ Phương Đàn chặt chẽ bên trong xe ngựa.
Từ trên sườn núi liên tiếp truyền đến tiếng cười thô lỗ.
Trầm Hàn dựng kiếm hét to: “Người tới từ phương nào?”
Một trận lao xao, từ đối sườn núi đối diện thổ phỉ trong tay đủ loại vũ khí cưỡi ngựa tiến đến xếp hàng ngang chặn đường đoàn xe Phương Đàn.
“Nếu các ngươi muốn đi qua đây phải giao tài sản ra. Bản đại vương nếu như tâm tình tốt sẽ buông tha cho các ngươi.” Lên tiếng là một nam nhân cao to thô kệch, khuôn mặt râu quai nón rậm rạp hung tợn, hắn cầm vũ khí chỉ vào Trầm Hàn khiêu khích, nhìn dáng vẻ có lẽ đây là tên đầu lĩnh.
“Nếu như không thì sao đây?”
Tên râu quai nón nhổ phẹt xuống đất thô bạo nói: “Như vậy thì để mạng các ngươi lại.” Thủ hạ sau lưng của hắn nghe vậy đều giơ vũ khí trong tay, giương cung bạt kiếm, bầu không khí trở bên khẩn trương.
Mấy ngày sau, Phương Hàng ở trong cung biết được chuyện ám sát thất bại, tức giận đập hư vài chén trà giá trị ngàn lượng.
“Rác rưởi! Tất cả đều là rác rưởi! Chỉ có mỗi Phương Đàn mà giết cũng không được, ngươi nói các ngươi còn có thể làm cái gì? Tất cả đều là một đám ăn không ngồi rồi rác rưởi!” Phương Hàng bên trong tử điện nổi trận lôi đình.
Thạch Tu quỳ trên mặt đất không dám thở mạnh liền đáp “Vâng là rác rưởi, đều là rác rưởi.” Hắn cũng không nghĩ Phương Đàn có thể tránh được kiếp nạn này.
“Ngươi phái nhiều người hơn cho trẫm, nhất định không thể để cho hắn bình an trở về!” Phương Hàng tức giận quát lớn.
“Nhưng thưa hoàng thượng, nếu Vương Gia đã đến Giang Nam rồi thì sao”
“Đến Giang Nam thì thế nào?” Phương Hàng đột nhiên đứng trước mặt hỏi Thạch Tu.
Thạch Tu bị doạ đến cả người đều run rẩy: “Sợ rằng không có lý do, nếu như hắn chết giữa đường hoàng thượng còn có thể nói là do thổ phỉ giết. Nhưng hắn đã đến Giang Nam thì không thể, nơi đó nhiều bách tính, nếu như Vương Gia xảy ra chuyện, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng hoàng thượng! Xin hoàng thượng cân nhắc.”
Phương Hàng lúc này mới hồi phục lý trí, cho rằng Thạch Tu nói không sai, chợt nhớ tới: “Nghe nói thành Vương phi cùng Thành vương quan hệ rất tốt?”
“Theo nô tài điều tra là như vậy.” Thạch Tu khúm núm trả lời.