Vương Gia, Đi Thong Thả
Chương 38 : Cùng nhau tâm sự
Ngày đăng: 02:18 19/04/20
Nàng đóng cửa lại thấy Tống Ứng Diêu vẻ mặt bối rồi từ bên giường đứng lên, buồn cười hỏi: “Vương phi giấu cái gì? Có phải là ăn trộm món gì ngon không cho ta biết.”
Tống Ứng Diêu trên mặt hiện ra sắc hồng, lắc đầu liên tục: “Không có... thần thiếp không có ăn vụng, Vương Gia nhìn lầm.”
“Có đúng không...” Phương Đàn bỡn cợt hỏi.
Tống Ứng Diêu lắc đầu một cái, bỗng nhiên nghĩ gì đó lại từ lắc đầu chuyển thành gật đầu, hai tay không tự nhiên bấu vào nhau.
Phương Đàn vừa thấy Tống Ứng Diêu sẽ không kìm lòng được lộ ra nụ cười, đặc biệt là dáng vẻ luống cuống của hiện tại của nàng khiến Phương Đàn càng thêm cao hứng.
Tống Ứng Diêu nghi hoặc nhìn nàng, không biết Vương gia là đang cười cái gì.
Phương Đàn đi đến bên giường, dắt tay của nàng cùng mình ngồi xuống, duy trì nụ cười nói: “Nếu Vương phi không có giấu cái gì, vậy cần gì căng thẳng?” Đôi mắt liếc thấy vật dưới gối bị Tống Ứng Diêu giấu đi không cẩn thận lộ ra một góc, tựa hồ là một quyển sách.
Tống Ứng Diêu mạnh miệng mạnh: “Ta nào có căng thẳng!”
Phương Đàn mỉm cười bất đắc dĩ lắc đầu: “Được được, nàng không muốn nói, bản vương cũng không hỏi nhiều.” Phương Đàn đưa tay ra sủng nịnh ngắt ngắt gò má của nàng.”Như vậy được không?”
Tống Ứng Diêu bị nàng ngắt đau réo lên, Phương Đàn lúc này mới thu tay về nói: “Đây là bản vương trách phạt nàng“. Kỳ thực nàng cũng đâu có nặng tay là bao, chỉ nhẹ nhàng sờ một cái mà thôi.
Tống Ứng Diêu một tay xoa gò má, đáng thương nói rằng: “Thiếp cũng không có làm gì sai a, Vương Gia tại sao muốn trách phạt ta.”
Phương Đàn nhướn mày: “Ai bảo nàng không nói cho bản vương nghe nàng giấu cái gì. Không nói liền thì phải bị phạt, miễn cho nàng sau này được voi đòi Bà Trưng“.
Tống Ứng Diêu hừ một tiếng, xoay người đưa lưng về phía Phương Đàn: “Không thèm nói chuyện với Vương gia nữa”
Chưa đợi nàng nói xong Tống Ứng Diêu ngẩng đầu lên liền đánh gãy lời của nàng: “Vương Gia buổi tối không ở đây nghỉ ngơi sao?”
“Ừ, bản vương chỉ là tới thăm nàng một chút, mười mấy ngày nữa là khoa cử, chuyện hơi nhiều.” Phương Đàn gật đầu nhìn nàng đáp lời.
Tống Ứng Diêu liền thông cảm.
“Nàng cũng đừng chờ ta trở về, bản vương có thể sẽ không trở về nghỉ ngơi.” Phương Đàn vừa nói vừa đứng.”Nàng đi ngủ sớm một chút đi”
“Thần thiếp sẽ, Vương Gia yên tâm.” Tống Ứng Diêu theo nàng đứng lên giúp nàng thu dọn quần áo. Trong lời nói mang theo chút mất mác, nàng đã lâu không ngủ một mình, tối nay khả năng là không thể chợp mắr.
“Vương Gia thay bộ quần áo khác đi, khí trời còn lạnh, đừng để bị cảm.” Nàng vuốt góc áo Phương Đàn thương yêu nói.
Phương Đàn cười cợt: “Không có chuyện gì, có đi xa nhà đâu.”
“Vậy cũng được” Tống Ứng Diêu cúi đầu.
“Bản vương đi đây” Phương Đàn thu ống tay áo, xoay người rời đi.
Tống Ứng Diêu liền vội vàng kéo áo nàng: “ Thần thiếp tiễn Vương gia”
“Được rồi, nàng nghỉ sớm một chút.” Phương Đàn đè tay nàng lại.
Tống Ứng Diêu nhìn theo Phương Đàn rời đi, từ dưới gối lấy đồ vật nàng cất giấu. Đó là một quyển màu xanh lam, bìa ngoài đóng chỉ cẩn thận. Nhìn tên sách trên bìa nàng thẹn đỏ mặt.