Vương Gia, Đi Thong Thả

Chương 61 :

Ngày đăng: 02:18 19/04/20


Tống Ứng Diêu được cho phép lui ra khỏi gian phòng, hướng về a hoàn giữ cửa hỏi: “Ai tìm bản phi?”



A hoàn đáp: “Là Khởi Tú bên cạnh Vương phi”



“Ừ? Nàng đâu?” Tống Ứng Diêu hỏi. Nguyên lai Khởi Tú phải theo bên người nàng, nhưng vì hôm nay nàng muốn đến chơi với Thái phi nên không cần người hầu hạ, liền để lại Khởi Tú trong viện chính, không biết lúc này tìm nàng có việc gì?



A hoàn mở cửa: “Nàng chờ Vương phi bên ngoài”



Tống Ứng Diêu đi ra khỏi phòng, quả nhiên thấy Khởi Tú đang đợi bên ngoài, gương mặt như trước cười hỏi: “Ngươi tìm ta có chuyện gì không?”



Khởi Tú nhìn thấy Vương phi đi ra, liền vội vàng tiến lên sắc mặt lo lắng hoảng loạn: “Vương phi mời theo nô tỳ”



Tống Ứng Diêu trong lòng kỳ quái, thế nhưng cũng thuận theo cùng đi với nàng.



Khởi Tú dẫn nàng đi qua một đoạn hành lang, nhìn trước ngó sau xác định ở đây nói chuyện không ai nghe thấy, mới dừng bước lại.



Tống Ứng Diêu: “Đến cùng là chuyện gì?”



Khởi Tú nhỏ giọng: “Vương phi, Vương Gia có chuyện rồi”



Nụ cười trên môi Tống Ứng Diêu cứng đờ: “Cái gì?”



Khởi Tú đến gần Tống Ứng Diêu thì thầm một phen. Tống Ứng Diêu sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc. Chờ Khở Tú nói xong mới hỏi: “Tin tức có đáng tin hay không?”



Khởi Tú khẳng định: “Nô tỳ mới vừa nhận được, chính xác tuyệt đối”



“Ừ” Tống Ứng Diêu biết hiện tại nàng không thể hoảng loạn, tuy rằng trong lòng lo lắng cho Vương gia, nhưng vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Ngươi từ nơi nào nghe được tin tức này?”



“Là muội muội Trầm Hàn, hộ vệ bên người Vương gia tìm Vương phi, Vương phi không có ở chính viện, nàng liền nói cho nô tỳ đến nói cho Vương phi“. Nghe vậy Tống Ứng Diêu biết chuyện này là thật không thể nghi ngờ, huynh muội Trầm gia trung thành tuyệt đối đi theo bảo hộ Vương Gia, tin tức của họ tuyệt đối không thể giả. Nàng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, một khắc cũng không dám trì hoãn, hỏi tiếp: “Nàng đâu rồi?”



“Tạm thời rời đi, Vương phi nếu muốn gặp, nô tỳ lập tức phái người đi tìm.” Khởi Tú đáp.




Tống Ứng Diêu đồng ý: “Phương thúc trước hết cố gắng nghĩ cách, lúc nào nghĩ ra lại nói cho ta”



Nàng đã gả vào vương phủ gần một năm, khí thế Vương phi và những thủ đoạn đã sớm tiếp thu. Tuy rằng bình thường đối mặt với Vương Gia, nàng đều che giấu chúng lại. Thế nhưng khi đối mặt với thời khắc nguy cơ, nàng nhất định phải tung hết chúng ra.



Ở trước mặt Vương Gia nàng là tiểu thê tử, ở trước mặt người khác nàng chính là Thành Vương phi, nàng phân biệt rất rõ ràng. Ngày thường quản lý vương phủ, nàng xưa nay không nhờ vào uy nghiêm Vương Gia, bằng không bọn hạ nhân tuy rằng mặt ngoài phục tùng, nhưng sau lưng nhất định đem nàng mắng thành máu chó đầy đầu. Cho nên nàng đều dựa vào năng lực của mình thu thập lòng người, từng bước xây dựng lên uy danh riêng mình để bọn hạ nhân không dám tùy ý làm việc. Như thế mặc kệ Vương Gia ở nhà hay đi đâu, nàng đều có thể quản chế toàn bộ vương phủ, cũng thuận tiện cho nàng làm việc.



Nàng là Thành vương Vương phi, không phải thê tử bá tánh bình thường, trong mắt không thể chỉ nhìn củi gạo dầu diêm, tương trà cà giấm, mà là khi phu quân xảy ra chuyện, nàng sẽ đứng ra thu xếp thay thế Vương gia ngăn trở một phần mưa gió. Không thể để cho ngài ấy một mặt đối phó với hoàng thượng, một mặt còn phải bận tâm đến nàng.



Phương Đại nghĩ một hồi: “Vương phi định là sao?” Hắn đại khái đoán được chuyện gì đang xãy ra, Vương Gia trước đây có giao phó, hắn lại không dám trực tiếp nói cho Vương phi.



Tống Ứng Diêu trầm tư: “Bây giờ cũng không biết tình huống thế nào, không thể manh động, bằng không có thể hại đến Vương Gia“. Dừng lại một chút: “Không bằng Phương thúc trước tiên phái người vào triều thăm dò cái đại thần một phen. Có lẽ sẽ tìm ra phương pháp giải quyết”



“Như vậy rất tốt.” Phương Đại phụ họa.



Tống Ứng Diêu mới giao cho hắn: “Chuyện này giao cho Phương thúc.”



“Vâng, lão nô lập tức đi làm, xin Vương phi yên tâm”



Nàng sốt ruột suýt chút nữa đã quên cha của mình Tống Trưng Chi cũng là quan trong triều, vội vàng hướng Phương Đại nói: “Phương thúc dừng bước”



Phương Đại dừng lại: “Vương phi còn có chuyện gì cần lão nô đi làm?”



“Thúc trước tiên phái người sang nhà mẫu thân ta Tống phủ hỏi một chút đi, bọn họ nhất định sẽ nói”



“Được, lão nô tự mình đi“. Phương Đại đáp.



“Khổ cực cho Phương thúc”



“Là chuyện lão nô phải làm“. Phương Đại sau khi nói xong liền rời khỏi.