Vương Gia, Đi Thong Thả
Chương 73 :
Ngày đăng: 02:18 19/04/20
Võ tướng Phương Hàng phái đi vác lấy trọng thương trốn về hoàng cung, hắn không dám trực tiếp tới gặp Phương Hàng, nên trước hết thông qua tin tức cho Thạch Tu.
“Hoàng thượng, không tốt” Thạch Tu lảo đảo từ ngoài cung chạy vào.
“Chuyện gì.” Phương Hàng đột nhiên bị người khác quấy rối suy nghĩ, rất bực bội, ngữ khí tức giận hỏi.
“Hoàng thượng, Vương Gia tạo phản rồi” Thạch Tu quỳ trên mặt đất, đầu không dám ngẩng lên, hồi hộp lo sợ.
“Cái gì” Phương Hàng vỗ bàn đứng dậy, giọng nói không kiềm nén được phẫn nộ.
Thạch Tu căng thẳng nuốt nước miếng lập lại: “Bẩm, Vương Gia tạo phản”
Phương Hàng lạnh mắt, đập xuống chồng tấu chương trên bàn, nổi trận lôi đình: “Lập tức phái binh đi trấn áp. Giết sạch Thành vương phủ, giết sạch hết cho trẫm“. Trong lòng hắn đã sớm muốn bầm văm Phương Đàn ra ngàn đao vạn quả, thật đúng như hắn sở liệu, Phương Đàn quả nhiên mơ ước ngôi vị hoàng đế của mình, hiện tại bị hắn bức bách cuống lên mới lòi mặt chuột.
“Vâng, tuân lệnh” Thạch Tu run rẩy đáp.
Phương Hàng nắm chặt nắm đấm, giận không nhịn nổi: “Trẫm phái người đi Thành vương phủ sao rồi”
Thạch Tu yếu ớt trả lời: “Thưa hoàng thượng, tướng quân đã trở về...”
Phương Hàng quay ngoắc mặt, tràn ngập lệ khí: “Hắn về đây làm gì?” Nếu ánh mắt có thể giết người có lẽ Thạch Tu đã chết từ bảy kiếp trước. Vừa nghĩ nếu như mình nói sai một chử chắc chắn kết cục sẽ rất thảm. Hai hàm răng của hắn đánh vào nhau cầm cập, trong lòng sám hối không nên ôm chuyện này vào người nên vội vàng đem tình hình ở Thành vương phủ thuật lại tỉ mỉ cho Phương Hàng, cũng không dám có bất kỳ sai sót nào.
Mới vừa nói xong lời còn chưa dứt, Phương Hàng liền hỏi Thạch Tu: “Chờ đã, ngươi nói Phương Đàn có cứu binh đến giúp đỡ hắn?”
Thạch Tu cẩn thận nhớ lại những lời mình vừa kể, gật gật đầu: “Đúng vậy”
Thạch Tu ra hiệu cho hắn nhỏ tiếng: “Nhỏ giọng một chút, chuyện này không thể để quá nhiều người biết, để tránh nhân tâm bất ổn”
Thống lĩnh gật đầu nhỏ tiếng: “Vì sao thoát ra ngoài được?” Hiển nhiên hắn vẫn chưa tin sự thực này.
“Ta cũng không biết làm sao trốn ra được” Thạch Tu lắc đầu nói.
Thống lĩnh lạnh rên, xem thường vị đại thần coi giữ thiên lao: “Bọn họ quản thế nào mà một người cũng quản không xong”
Thạch Tu không muốn cùng hắn nói thêm nữa: “Ngài liền xuất binh trấn áp, đừng trì hoãn nữa, vạn nhất nếu như chọc giận hoàng thượng, chúng ta mạng nhỏ cũng khó toàn...”
“Được, ta ngay lập tức sẽ đi phát binh” Thống lĩnh sốt ruột xoay người liền muốn đi lấy binh phù.
Thạch Tu lời còn chưa nói hết, vội vàng kéo hắn: “Đừng đi”
“Lại sao nữa?” Thống lĩnh xoay người lại hỏi.
Thạch Tu dặn dò: “Tận lực không được kinh động bách tính. Để tránh bách tính hiểu lầm...“. Lời kế tiếp Thạch Tu không hề nói tiếp, nhưng Thống lĩnh trong lòng biết hoàng thượng đây là không muốn trong lòng bách tính lưu lại tội danh thiên cổ, dù sao Thành vương ở trong lòng đông đảo dân chúng chính là hiền vương, nếu để cho bọn họ biết hoàng thượng muốn giết Thành vương, miệng đời lưu truyền, cho dù hoàng thượng có làm gì cũng khó tránh khỏi lưu lại danh tiếng không tốt. Đến thời điểm nếu có người mưu đồ gây rối xách động bách tính, ngày đó sẽ rối loạn. Việc này tuy rằng khó nhưng quân mệnh khó trái, hắn chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Tiễn Thạch Tu đi rồi, Thống lĩnh sai thuộc hạ cầm binh phù đi điều binh, bản thân hắn thay đổi khôi giáp đi đến quân doanh.
Trước khi đi hắn suy nghĩ lần này họa phúc khó liệu, phỏng chừng bên ngoài sẽ náo loạn một phen nên căn dặn quản gia đóng cửa phủ kỹ càng, không cho người ngoài ra vào, đợi sáng sớm mai hãy tính tiếp.
Quản gia vâng lệnh, sau đó hắn mới rời đi.