Vương Gia, Đi Thong Thả

Chương 76 :

Ngày đăng: 02:18 19/04/20


Phương Đàn kinh ngạc: “Hài tử ở đâu?”



“Hình tướng quân đã phái người ôm tới đây”



“Được“. Phương Đàn đảo mắt thấy binh sĩ còn đứng trong điện rất đông đều đang đứng lóng ngóng không biết nên ở hay đi, đôi mắt họ tha thiết mong chờ mình. Phương Đàn ra lệnh cho Hình Chu: “Hình thiếu tướng hãy cho binh sĩ nghỉ ngơi đi”



Hình Chu đã sớm đứng dưới đại điện đáp: “Vâng.” Sau đó xoay người đối mặt binh lính phất tay ra hiệu cho phó tướng dẫn đội quân rời khỏi cung điện về quân doanh của mình.



Trong cung chốc lát đã yên tĩnh, Hình Chu xin chỉ thị từ Phương Đàn: “Cái kia mạt tướng?”



Phương Đàn phân phó: “Ngươi trước tiên ở lại chỗ này chờ ta cùng đi”



“Vâng” Hình Chu thi lễ sau đó cùng thủ hạ của hắn đứng tại chổ đợi lệnh, tay hắn như trước chăm chú nắm chuôi kiếm, tính cảnh giác không hề bởi vì chiến thắng mà giảm đi.



Chừng thời gian một nén hương, mấy người lính vây quanh bà đỡ đang ôm một nữ hài đi vào, vạt áo của bà còn lưu lại vết máu có vẻ rất mới. Bà đỡ sợ hãi đến hồn phi phách tán mặt tái mét, bị binh sĩ giục giã mới lập cập bước đi khiến người không khỏi lo lắng bà có thể đem hài tử trong tay đánh rơi xuống hay không.



Vị binh sĩ đi trước bước nhanh đến hành lễ với Phương Đàn: “Vương Gia, hài tử đến rồi”



“Các ngươi phát hiện con bé ở đâu?” Phương Đàn từ long ỷ đi xuống hỏi.



“Minh nguyệt cung” Binh sĩ bẩm báo thành thật. “Cung nữ bên trong điện giao cho mọi người, chủ nhân của các nàng đến ngày sinh hạ sinh một nữ hài, trong lúc sinh khó, chủ nhân các nàng mong cầu hoàng thượng đến gặp một lần cuối nhưng không được. Sau khi chủ nhân qua đời, cung nữ định ra ngoài thông báo cho hoàng thượng, không nghĩ các quân đội đã xông vào”



“Ừ” Phương Đàn nhớ một chút về vị phi tử ngụ trong Minh nguyệt cung, hình như họ Lưu? hay họ Liễu? nàng cũng không nhớ nổi. Nhưng nàng thương xót đứa bé mới sinh ra đã mất đi mẫu thân. Nàng phân phó quan binh kia: “Đem đến đây cho ta nhìn”



“Vâng” Hắn xoay người muốn đến ôm lấy hài tử, bà đỡ thấy hắn bộ mặt đằng đằng sát khí cho rằng hắn muốn làm hại mình, không tự chủ ôm chặt đứa trẻ trong lòng, sợ sệt kêu lên: “Đừng có tới đây”



Binh sĩ đang định đoạt đứa trẻ, Phương Đàn kịp thời ngăn cản động tác của hắn lại: “Để cho bà ấy mang đến đây“. Phương Đàn sợ binh sĩ thô lỗ sẽ thương tổn hài tử còn quá nhỏ.



Binh sĩ nghe được mệnh lệnh liền lui ra để cho bà đỡ ôm đứa trẻ đến trước mặt Vương Gia.
Nữ đại phu suy nghĩ một chút đáp: “Có khả năng.”



“Có thể xóa không?” Phương Đàn ngẩng đầu nhìn nữ đại phu, nàng không muốn để cho Tống Ứng Diêu biết nàng bị thương.



“Có thể, nhưng đợi vết thương hoàn toàn lành mới có thể xử lý”



Phương Đàn nói với nữ đại phu: “Ngươi thu dọn dược phẩm trong vương phủ đi, chuẩn bị chuyển vào hoàng cung”



Nữ đại phu đột nhiên dừng động tác trong tay: “Vương Gia thật sự muốn làm hoàng đế sao?”



“Ta đã đi tới bước này, không cách nào quay đầu lại” Phương Đàn cười khổ.



Nữ đại phu cũng chỉ là thuận miệng hỏi, bất luận Phương Đàn là Vương Gia hay là hoàng đế, bà chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được rồi, vì thế khi dọn dẹp đồ đạc xong bà liền rời đi.



Phương Đàn cho Hình Chu cùng thủ hạ bên ngoài đi vào, binh sĩ ép Thạch Tu đến trước mặt Phương Đàn: “Vương Gia thích khách đã bắt được, nên xử trí như thế nào?”



“Vương Gia đừng chấp tiểu nhân, tha cho nô tài” Thạch Tu thấy chết đến nơi lòng sinh sợ hãi, không ngừng hướng Phương Đàn cần khẩn.



“Vương Gia, thích khách thì phải chết” Hình Chu đứng một bên hung tợn trừng mắt với Thạch Tu.



Quan binh nghe vậy, liếc nhìn Hình Chu lại liếc nhìn Phương Đàn, mãi đến khi Phương Đàn gật đầu, bọn họ mới kéo Thạch Tu xuống chấp hành mệnh lệnh.



“Vương Gia, kinh thành đã bình định xong, có rước Vương phi về không?” Hình Chu hỏi Phương Đàn.



Phương Đàn lắc đầu: “Trước tiên khoan hãy đón Vương phi hồi cung, tay chân hoàng thượng còn chưa trừ sạch, kinh thành hiện vẫn chưa an toàn. Chờ sau khi vết thương lành ta tự mình đi đón nàng“. Lần này nàng bị thương chính là một bài học to lớn.



“Vâng”