Vương Gia, Đi Thong Thả
Chương 79 :
Ngày đăng: 02:18 19/04/20
Ròng rã hai mươi ngày, từ ngày rời kinh thành đến nay đã hai mươi ngày, Vương Gia vẫn không đến đón nàng, Tống Ứng Diêu từng ngày từng ngày nhẩm tính thời gian, mỗi ngày nhìn về phía kinh thành mòn mỏi trông mong. Nàng hận không thể ngay lập tức trở về kinh gặp Vương Gia, nhưng mỗi khi nàng muốn đi, Trầm Sơ Tình bình thường không thấy đâu cứ đúng lúc xuất hiện khuyên can nàng.
Tuy rằng mỗi lần nói chuyện với mình rất lễ phép, nhưng chỉ cần mình nhấc đến việc trở lại kinh thành, nàng sẽ tìm đủ loại lý do đến qua loa lấy lệ ngăn cản. Mình có dùng thân phận Vương phi ép nàng, nàng cũng thà chết chứ không đồng ý cho mình rời đi.
Tống Ứng Diêu có cảm giác mình bị Vương Gia giam cầm ở đây, mà không phải vì chỉ lý do an toàn. Đương nhiên đây là không thể, nàng tin chắc Vương Gia sẽ không làm như vậy. Hơn nữa chỉ cần mình không đưa ra yêu cầu về kinh, Trầm Sơ Tình cũng không can thiệp vào cuộc sống của mình ở đây, mình còn có thể tùy ý đi lại trong thôn trang nhỏ này.
Vì không để bại lộ thân phận gây phiền phức không đáng có. Nàng dùng tên giả là “Phương Diêu“. Nàng là thê tử củaVương Gia, từ ngày gả cho Vương gia thì đã là người thuộc dòng họ Phương, bây giờ mang tự của mình xóa đi chỉ dùng họ của Vương Gia cũng là hợp tình hợp lý. Thêm nữa nàng nói với mọi người ở đây rằng nàng từ kinh thành đến đây tìm người, người vẫn chưa tìm được, liền ở lại nơi này.
Trong thôn trang này nàng mỗi người đều có tính tình khác nhau nhưng lại giống nhau ở chổ rất nhiệt tình, nàng chưa từng thấy không khí ở đâu mới mẻ như nơi này, chẳng hạn như: Guồng nước, cối xay, lừa, nàng đều chưa từng gặp.
Người trong trang đều đối với nàng rất tốt. Đặc biệt là Hứa đại nương ở nhà đối diện, thấy nàng một mình ở nơi này thi thoảng mang đến một mẻ rau dưa, nàng từ chối không được chỉ có thể nhận lấy phần tâm ý của đại nương.
Đối với ân tình của mọi người thôn trang, Tống Ứng Diêu hiện chưa thể báo đáp, chỉ có thể nhớ kỹ ở trong lòng, chờ khi Vương gia đến nàng sẽ nói cho ngài ấy biết, để ngài ấy giúp nàng chiếu cố bọn họ.
Cũng giống như khi ở trong vương phủ áo cơm không lo. Trầm Sơ Tình đúng hạn sẽ mang tới cây trái rau quả, củi gạo dầu diêm cho nàng sử dụng. Nếu như không phải mỗi ngày ít đi một người nằm bên cạnh nàng mỗi buổi tối, ít đi một người cho nàng dựa vào, kỳ thực ở sinh hoạt ở nơi này so với khi còn trong vương phủ chờ đợi Vương Gia trở về không khác biệt gì lắm. Nhưng nàng vẫn muốn trở về kinh thành, kinh thành có người nàng nhớ nhớ thương thương, không thể quên a!
Nếu đã không thể đi, như vậy nàng có lẽ phải cố gắng chờ đợi.
Mỗi khi Tống Ứng Diêu nghe thấy âm thanh vó ngựa bên ngoài, nàng chẳng thèm để ý đến dáng vẻ mà bước ra nhìn một chút hi vọng đó là Vương Gia, nhưng mỗi lần hi vọng đều trở thành thất vọng. Tiếng vó ngựa xa xa có lẽ nàng nghe lầm, ở thôn trang này đến trâu còn hiếm thấy chứ làm gì có đến ngựa.
Nàng thường xuyên tự mình an ủi mình, cũng có thể là do Vương Gia có việc trì hoãn, không chừng qua ít ngày nữa ngài ấy sẽ đến. Nghĩ như thế trong lòng lại dấy lên hi vọng.
Lời này vừa nói ra đã thể hiện rõ ràng ý tứ của Đại Nguyên, Tống Ứng Diêu thông minh làm sao nghe không hiểu, nàng lúng túng không thôi vội vã nói sang chuyện khác: “Ngươi biết nấu cơm”
Đại Nguyên từ phòng chứa củi đi ra, tràn đầy tự tin: “Biết chứ“. Hắn cười ngây ngô: “Là Nương dạy cho ta a”
Nấu ăn có cái gì khó, từ lúc để ý Tống Ứng Diêu tới nay, hắn nghĩ Tống Ứng Diêu là đại tiểu thư trong kinh thành nhất định sẽ biết nấu nướng. Vì thế hắn cố ý về nói Nương học làm cơm. Tuy không ít lần hắn bị Nương mắng cho là không tiền đồ, tại sao có thể vì một người phụ nữ mà xuống bếp đây. Thế nhưng hắn vẫn đeo bám theo Nương của mình, muốn bà chỉ dạy, Nương của hắn không thể làm gì khác hơn là đành dạy cho hắn, đồng thời trong lòng mang Tống Ứng Diêu mắng mỏ trăm ngàn lần, cũng không biết Tống Ứng Diêu có mị lực gì lại mê hoặc con trai của bà đến thần hồn điên đảo. Mỗi lần bà nhìn thấy Tống Ứng Diêu đều sẽ trưng ra sắc mặt ghét bỏ, quả thực xem nàng là hồ ly tinh câu dẫn hòa thượng, bà có đắc tội gì với nàng đâu?
Tống Ứng Diêu bây giờ mới biết vì sao bà ghét bỏ mình, đó là vì có nữ nhân khác sắp cướp đoạt con trai của bà.
“Ừ, cũng tốt“. Tống Ứng Diêu giả bộ cái gì cũng không hiểu gật gù.
“A Diêu...” Đại Nguyên tới gần Tống Ứng Diêu, muốn nói gì đó.
Tống Ứng Diêu xem sách cũng không ngẩng đầu lên liền đánh gãy lời của hắn: “Nếu không có chuyện gì, ngươi hãy đi về trước đi, ta cũng không có việc gì cần giúp đỡ”
Đại Nguyên thở dài, vẫn không có dũng khí tiếp tục nói: “Được rồi, vậy ta đi trước, ngày mai trở lại”
Tống Ứng Diêu nghe được tiếng bước chân dần dần đi xa, nàng ngẩng đầu lên, trong sân cũng chỉ còn sót lại một mình nàng, nàng nhẹ nhàng thở phào buông ngón tay đang nắm chặt cuốn sách đứng dậy muốn đến đóng cửa viện lại.
Từ cửa viện lại đến thêm một người.