Vương Gia, Đi Thong Thả

Chương 82 :

Ngày đăng: 02:18 19/04/20


“Vậy ngài còn đến đây làm gì. Thà để cho ta ở đây tự sinh tự diệt không phải rất tốt sao“. Tống Ứng Diêu cuồng loạn chất vấn, mỗi câu hỏi là mỗi lần tim nàng đau như cắt. Bây giờ lời nói của Phương Đàn dù nhẹ dù nặng đều có thể gây vết thương lòng cho Tống Ứng Diêu, mà vết thương này khó lòng khép lại.



“Ta là đến đón nàng trở về“. Phương Đàn trong lòng đau đớn không ít so với Tống Ứng Diêu, gắt gao cắn môi: “Nàng là vương phi của ta, ta không để nàng ở đây chờ đợi”



“Ngài đang lợi dụng ta?” Tống Ứng Diêu lập tức đã nghĩ đến điểm then chốt khiến nàng mất đi hết tấ cả niềm tin. “Ngài lợi dụng ta để che giấu thân phận của ngài với thế nhân phải không?” Hô hấp dồn dập, Tống Ứng Diêu đưa tay run run xoa trán, sau đó dừng lại để tay xuống lui lại mấy bước, chân đứng không vững suýt nữa ngã xuống đất.



“Không, không phải như vậy“. Phương Đàn muốn đỡ thân thể chao đảo của Tống Ứng Diêu, muốn giải thích với nàng.



Tống Ứng Diêu rụt về đằng sau vài bước nói với Phương Đàn: “Đừng chạm vào ta”



Nghe Tống Ứng Diêu nói đừng chạm vào nàng ấy, Phương Đàn cứng người tại chổ, miệng cảm giác được mùi vị ngòn ngọt, mùi tanh của máu, nàng bất giác đã cắn nát môi của mình. Nàng thất vọng mất mác thu tay về: “Ta muốn nàng làm hoàng hậu của ta”



“Ta không ham“. Tống Ứng Diêu giơ tay muốn tát Phương Đàn một cái cho hả dạ. Phương Đàn cũng đã nhắm mắt lại chuẩn bị đỡ lấy cái tát này. Nhưng tay Tống Ứng Diêu nhấc lên giữa không trung, nhìn gương mặt đó nàng lại không đành nhẫn tâm xuống tay, chỉ hận chính mình không có tiền đồ, nặng nề thu tay về.



Phương Đàn đứng đợi thật lâu cũng không thấy gì, mở mắt ra thấy Tống Ứng Diêu đã buông ta xuống, nghĩ rằng vẫn còn hy vọng, vội vã giải thích: “Ta gạt nàng là muốn tốt cho nàng, tình huống lúc đó...”



“Ngài gạt ta chính là lừa ta, còn luôn miệng nói muốn tốt cho ta sao, ngài có nghĩ đến cảm nhận của ta không? Có nghĩ tới cảm nhận của người bị người mình yêu nhất lừa dối?“. Tống Ứng Diêu chỉ vào trái tim của mình truy hỏi.



“Ngài bất đắc dĩ, vậy lẽ nào ta đáng chịu như vậy hay sao?” Tống Ứng Diêu hỏi. Trái tim của nàng giờ khắc này bị sự phẫn nộ lan tràn cũng không kịp nhớ mình đang nói cái gì, mang tất cả suy nghĩ của mình một mạch nói ra. Giọng nói căm phẫn run run mà khàn cả giọng.



“Điều này không phải điều ta mong muốn...“. Phương Đàn lắc đầu biểu hiện ảm đạm hỏi: “Lẽ nào nữ tử không thể cùng nữ tử hay sao?”



“Nữ tử cùng nữ tử làm sao có thể cùng nhau” Chuyện này vượt quá giới hạn của Tống Ứng Diêu, nàng khó mà tin nổi trả lời.




“Không cần quản đại thần bọn họ, đại cục đã định, bọn họ có dằn vặt cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều. Huống chi bản vương hiểu quá rõ bọn họ“. Phương Đàn khoát tay chặn lại. Nàng đối với những đại thần kia rõ như lòng bàn tay, chỉ cần nàng vẫn còn, bọn họ tuyệt đối không có ngày lật đổ nàng.



Suy nghĩ chốc lát tiếp theo sắp xếp: “Nơi này cách kinh thành cũng không xa. Ngươi trước tiên phái người trở lại thông báo với Hoán Sơn một tiếng để hắn mang tấu chương các đại thần trình lên mỗi ngày phái hộ vệ phi ngựa đến đây, không được chậm trễ”



“Vâng” Trầm Sơ Tình cúi đầu tuân mệnh.



“Bảo vệ tốt Vương phi“. Phương Đàn thở dài hiện ra nét mặt buồn bã. Trầm Sơ Tình chưa bao giờ nhìn thấy Vương Gia dáng vẻ không có sức sống như vậy, không biết làm sao đành dò hỏi: “Vương Gia, có chuyện gì xảy ra không?”



Phương Đàn xoa trán, lắc đầu: “Cũng không có gì, ngươi lui xuống đi, thực hiện tốt mấy việc ta đã dặn dò”



Trầm Sơ Tình gật đầu liền lui xuống.



Hứa đại nương vài ngày không nhìn thấy Tống Ứng Diêu, mỗi ngày bước ra cửa chỉ nhìn thấy cửa viện nhà nàng đóng kín, nghĩ rằng nàng sinh bệnh nên có chút bận tâm.



Chờ đến sau khi nhà bà rảnh rỗi liền sang nhà tìm Tống Ứng Diêu. Đứng ở cửa gõ hồi lâu cũng không thấy có người đáp lại, trong lòng bà cảm thấy kỳ lạ, đứa nhỏ này hay là đi đâu rồi? Hoặc là bị bệnh? Nếu như bệnh, vậy nguy rồi! Không biết có còn tỉnh táo không nữa.



Hứa đại nương thương tiếc Tống Ứng Diêu ở một mình, bà cũng là nữ tử bình thường như Tống Ứng Diêu, xuất giá lâu rồi hiếm khi trở về nhà mẹ đẻ. Bà xem Tống Ứng Diêu như con gái mình, vì thế đặc biệt quan tâm nàng.



Để chứng minh suy nghĩ của mình, bà đứng trước cửa dùng giọng hô lớn: “A diêu a, con có ở nhà không? Ta là ngươi Hứa đại nương, mau tới mở cửa“. Bà vừa gọi, vừa kịch liệt gõ cửa.



Một lát sau cửa trước mặt bà mở ra, người từ bên trong đi ra với dáng vẻ làm bà lo sợ.