Vương Gia, Đi Thong Thả

Chương 84 :

Ngày đăng: 02:18 19/04/20


“A Diêu, con nói thật đi có phải con thấy Hứa bá bá lén lút ra ngoài uống rượu hay không, nên con cố ý thăm dò ta?” Hứa đại nương nổi giận đùng đùng không chờ Tống Ứng Diêu đáp lời tiếp theo liền mắng: “Lão kia mỗi ngày chỉ biết uống rượu, uống rượu không làm gì, ta không cho hắn uống, hắn còn dám lén lút đi uống...”



Tống Ứng Diêu ý thức được việc này sẽ gây ra hiểu lầm lớn hôn, rõ ràng nàng chỉ ám chỉ thôi mà, không cẩn thận lại lôi Hứa bá bá xuống nước, vội vã giải thích: “Không phải như vậy...”



Hứa đại nương thấy nàng ấp úng, trừng mắt với Tống Ứng Diêu làm Tống Ứng Diêu sợ hết hồn. Bà biết mình giận cá chém thớ nên ánh mắt ôn hòa nói: “A Diêu, con đừng sợ, cứ nói ra xem ta xử lão này thế nào”



Tống Ứng Diêu: “Đại nương đừng hiểu lầm! Hứa bá bá thật không có lén người uống rượu, con chỉ là ví dụ mà thôi”



Hứa đại nương nắm chặt nắm đấm hung dữ nói: “Nếu như hắn thật dám làm như thế, ta cầm chổi chà đuổi hắn ra ngoài, không cho hắn ăn cơm tối”



Tống Ứng Diêu hoảng vía, nàng không nghĩ Hứa đại nương có thể nhẫn tam với Hứa bá bá như thế” “Người không phải sẽ đuổi hứa bá bá đi luôn chứ?”



Hứa đại nương giãy bày với Tống Ứng Diêu: “Đứa nhỏ này ngốc, đây là một chuyện nhỏ mà thôi, sao lại rời bỏ ông ấy được? Đều là phu thê nhiều năm rồi, ngoại trừ trêu hoa ghẹo nguyệt ở ngoài, ông ấy cũng không có phạm sai lầm gì quá đáng, nếu như vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà rời bỏ nhau, vậy chúng ta đã sớm chia tay mấy trăm lần”



“Người không phải rất tức giận sao?”



“Đang tức giận cũng không thể rời bỏ hắn“. Hứa đại nương lắc đầu: “Người mà mình một đời có thể gặp đâu có nhiều, mà có thể làm bạn được đến già lại càng hiếm hoi. Ta tuy rằng tức giận, nhưng cũng không thể bỏ hắn”



Tống Ứng Diêu: “Nói như vậy Hứa bá bá đối đãi với người thật tâm sao?”



Hứa đại nương liếc nhìn nàng một chút: “Đúng vậy. Hứa bá bá năm đó vì đến cưới ta cũng là nhọc lòng không ít, trãi qua gian nan cuộc sống hai chúng ta mới kéo dài đến giờ, con muốn nghe sao?”



“Sau này có cơ hội con sẽ nghe sau“. Tống Ứng Diêu lựa lời nói với đại nương, lúc này nàng làm gì có tâm tình đi nghe cố sự của người khác, chuyện trước kia của nàng - nàng còn không nhớ hết: “Hứa đại nương làm sao biết Hứa bá bá là thật lòng với mình?”



“Hỏi trái tim của chính mình đó, trái tim nó mách bảo con à, tâm nói phải thì là phải“. Hứa đại nương lời này thật là thâm thúy.




“Sợ cái gì, nàng là người của ta, để cho người khác nhìn thì thế nào?” Phương Đàn không thèm để ý.



“Ta lúc nào thành người của nàng?” Tống Ứng Diêu phun một câu.



“Chẳng lẽ không đúng sao? Cái kia mười dặm hồng trang há có giả?” Phương Đàn nhíu mày, hỏi ngược lại.



“Không biết xấu hổ” Tống Ứng Diêu không nhịn được nói với nàng.



Phương Đàn ngạc nhiên nhìn Vương phi của mình, mấy ngày không gặp tính khí càng ngày càng hung dữ nha, bất quá nàng thích, mặc kệ nàng ấy có ra sao nàng cũng thích.



“Ta thả nàng ra nhưng nàng không được chạy”



Tống Ứng Diêu đành đồng ý.



Phương Đàn biết nàng da mặt mỏng, cũng không muốn làm khó nàng, nàng đã hứa hẹn thì sẽ không chạy, nhanh chóng hôn một cái lên gò má Tống Ứng Diêu, sau đó mới buông lỏng tay ra. Buông tay ra rồi hơi ấm rất nhanh liền biến mất, Phương Đàn trong lòng có chút mất mát, nhanh chóng thu hồi cánh tay của mình.



“Nàng...” Tống Ứng Diêu dùng tay bưng hai má, xoay người lại đối mặt Phương Đàn, tức giận dậm chân. Phương Đàn nở nụ cười đắc ý.



Tống Ứng Diêu hừ một tiếng, cảnh giác nhìn nàng: “Nàng đến cùng muốn thế nào?”



Phương Đàn cười khổ: “Ta có thể như thế nào“. Nàng thật không thể so đo với Tống Ứng Diêu, mà nàng cũng không thích hợp làm cái chuyện này.



Sau khi buông Tống Ứng Diêu ra, Phương Đàn trở về dáng vẻ chính trực của mình. Trêu ghẹo nàng ấy cũng mệt nên bình thường một chút. Nàng nhấc áo lên không bẩn ngồi lên bãi cỏ, vỗ vỗ bãi cỏ ra hiệu cho Tống Ứng Diêu: “Ngồi xuống cùng ta...” Do dự một chút: “Cùng ta trò chuyện”