Vương Gia, Đi Thong Thả

Chương 88 :

Ngày đăng: 02:18 19/04/20


Trầm Sơ Tình sắp xếp cho Phương Đàn một căn nhà cách đó không xa, từ cửa thôn đến nhà nàng khoảng một nén hương. Tống Ứng Diêu và Phương Đàn cùng nhau đến nơi này.



Tống Ứng Diêu đứng ở ngoài sân có chút khó tin Vương Gia sẽ ở nơi như thế này.



Bởi vì chuyện xảy ra bất ngờ, Trầm Sơ Tình không kịp chuẩn bị chổ đàng hoàng cho Phương Đàn, hơn nữa Phương Đàn cũng không nghĩ sẽ trụ ở đây lâu, vì thế ngôi nhà này có phần tơi tả, nguyên lai chủ nhân của nó dời vào trong kinh thành giao ngôi nhà lại cho trưởng thôn, mà Trầm Sơ Tình chính là tìm đến trưởng thôn rồi mua lại ngôi nhà này.



Mặt trời và gió thiêu đốt ván cửa đen ngời, do không chịu nổi thời gian tàn phá cứng ngắc nứt toác ra, chỉ cần dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào có lẽ ván cửa sẽ rơi xuống lộ ra những thanh gỗ ghép bên trong.



Những tấm ván gỗ củ lỹ chen chúc nhau giữa khe hở chật hẹp cũng không che được hết khung cảnh ngôi nhà, liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ mồn một cảnh tượng bên trong. Hai bên cửa viện dán đôi câu đối không biết đã từ năm nào, góc viền trường liên tróc ra, mặt trên tranh chữ vẫn còn, mà màu giấy đỏ từ lâu đã phai tàn trắng bệch. Nguyên bản kẻ đập cửa phải là màu vàng óng ánh nay mặt trên mọc đầy gỉ sắc làm cho nó mất đi vẻ uy nghiêm.



Không chỉ những thứ này, còn có tường ngói mọc đầy rêu xanh, ngoài sân mỗi một nơi không chổ nào không hiện sự cũ nát, khỏi cần nói cảnh tượng khi vào nhà.



Tống Ứng Diêu không thể tưởng tượng nổi đưa tay chỉ cửa viện: “Vương Gia ở nơi này?”



Phương Đàn gật đầu. Sau khi Trầm Sơ Tình mua lại cái nhà này, vốn định cho Hoán Sơn phái người lại đây dọn dẹp một phen và cũng phái mấy cái hạ nhân đến hầu hạ Phương Đàn, tuyệt không thể để cho Phương Đàn ở trong ngôi nhà cũ rách thế này được. Thế nhưng Phương Đàn từ chối thỉnh cầu của Trầm Sơ Tình, nàng đâu có yếu ớt như vậy, có chỗ nào mà không thể ở, đừng vì ở có mấy ngày mà hao tốn tiền bạc.



“Vào xem một chút đi“. Phương Đàn đi phía trước đẩy cửa ra. Trục cửa lâu ngày thiếu tu sửa, bị ngoại lực đưa đẩy chuyển động phát sinh âm thanh nặng nề.



Trong sân cũng không có rách nát như Tống Ứng Diêu tưởng tượng, bên trong phòng ốc tuy rằng cổ xưa nhưng mỗi một góc đều được người quét tước sạch sẽ, trên đất một mảnh lá rụng cũng không có.



Tống Ứng Diêu đi vào trong sân, đưa tay chạm cây cột chống đỡ mái hiên, mặt trên không hề có một chút tro bụi. Ánh mắt đảo qua tường cửa sổ, nhìn thấy trong nhà một bàn đầy tấu chương, có cái còn đang mở ra để trên bàn. Tới gần thấy cạnh chiếc bàn là một cái ghế cũng đầy ấp tấu chương, bên cạnh bày ra xa một chồng tấu chương chỉnh tề, đại thể hẳn là đã thẩm duyệt qua. Trong nghiên mực hồng vẫn còn chưa khô cạn, bên cạnh bàn ngọn nến đã cháy chỉ còn một đoạn.



Tâm Vương Gia mặc dù thuộc về nàng nhưng con người nàng ấy là vì thiên hạ.




Khi nàng làm xong một bàn cơm lớn, ra khỏi nhà bếp vừa nhìn mới phát hiện đã đến hoàng hôn, Vương Gia một hồi sẽ qua sang ăn cơm. Nàng đem thức ăn bưng ra, lại dọn xong bát đũa, sau đó ngay ngắn ngồi giữa sân nhà chờ Vương gia.



Mãi đến tận khi mặt trời khuất dạng sau ngọn núi Tống Ứng Diêu còn chưa thấy Phương Đàn sang, nàng đậy mâm cơm lại bước ra ngoài nhìn. Bỗng nghe thấy cửa lớn có người gõ, vang vọng âm thanh có thể nghe được người nọ cấp thiết muốn vào nhà.



Tống Ứng Diêu cẩn thận cao giọng hỏi: “Là ai vậy?”



Ngoài sân truyền đến giọng nói Tống Ứng Diêu quen thuộc: “Ứng Diêu, là ta, mở cửa nhanh“. Sau đó lại liên tiếp vài tiếng gõ cửa như bên ngoài có dã thú đang truy đuổi nàng.



Tiếng nói của Vương Gia đối với Tống Ứng Diêu là độc nhất vô nhị, nàng vội vàng mở cửa: “Làm sao vậy?”



Phương Đàn thấy cửa mở, vội vàng vọt vào: “Chờ một chút hãy nói.” Không chờ Tống Ứng Diêu hỏi lại, nàng kéo Tống Ứng Diêu vào trong, xoay người liền đóng cửa lại thả chốt xuống. Sau đó mới thả lỏng ra dựa lưng vào cửa lớn thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi.



“Vương Gia làm sao vậy? Có chuyện gì gấp?” Tống Ứng Diêu từ trong tay áo lấy khăn ra đưa tay lau mồ hôi trên trán Phương Đàn.



Phương Đàn còn chưa kịp trả lời, khăn trên tay Ứng Diêu lau sát đến miệng, nàng lúc này mới phát hiện khóe miệng Vương Gia ứ đọng một khối máu. Nàng dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, Phương Đàn đau đến nín thở.



Phương Đàn bị đau kéo tay Tống Ứng Diêu ra: “Đừng chạm vào, đau.”



“Chuyện gì thế này?” Tống Ứng Diêu nhìn vào mắt Phương Đàn, nhíu mày hỏi.



Phương Đàn khổ sở: “Bản vương bị người ta đánh, Vương phi có muốn thay bản vương báo thù không?”