Vương Gia, Đi Thong Thả

Chương 95 :

Ngày đăng: 02:18 19/04/20


Mặt trời lên cao, ánh mặt trời chan hòa khắp căn phòng, hai người trên giường âu yếm ôm nhau ngủ, mà một người trong đó lông mi giật giật, cổ họng hừ một tiếng tiện đà lười biếng mở mắt ra tỉnh lại. Người đó nghiêng đầu híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài mặt trời gay gắt chứng tỏ đã không còn sớm.



Phương Đàn chớp chớp mí mắt dày nặng, bàn tay xoa xoa mái tóc người con gái bên cạnh, đôi mắt cũng dần sáng lên, nhìn người trong ngực đang ngủ say, nàng nở nụ cười sủng nịnh. Tối hôm qua mình đã làm nàng mệt đến chết, Phương Đàn cúi đầu hôn lên trán, cực khổ cho Vương phi bé nhỏ của ta rồi.



Phương Đàn đưa tay kéo chăn phủ thêm cho Tống Ứng Diêu. Tối hôm qua ngủ không bao lâu, nàng chập chờn chợt nhớ mình quên kéo chăn đắp cho cả hai, sợ Tống Ứng Diêu cảm lạnh nên cố ý ngồi dậy từ góc giường lôi ra cái chăn giúp hai người đắp kín rồi mới ngủ tiếp.



Phương Đàn cẩn thận nâng đầu Tống Ứng Diêu lên, lấy tay của mình ra, sau đó mau mắn đặt nàng ấy nằm xuống. Ở một bên quơ quơ cánh tay mỏi nhừ, chờ cơn tê dại qua đi nàng chống khuỷu tay nâng mình dậy, một tay khác giúp Tống Ứng Diêu gạt tóc đang che trước mặt sang một bên, nghiêng mình lẳng lặng nhìn Ứng Diêu điềm tĩnh ngủ say, khóe miệng không tự chủ trưng ra ý cười. Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu rọi vào phòng, bên trong lặng lẽ đến cả cây kim rơi xuống cũng còn nghe thấy âm thanh. Người yêu ở bên cạnh, thời gian cứ thế bình bình đạm đạm trôi qua, nàng rất mong được như vậy cả đời.



Nhìn một lúc sau, Phương Đàn rốt cục không nhịn được đưa tay ấn ấn cãi mũi tinh xảo của nàng. Tống Ứng Diêu bị người ta nhiễu loạn giấc mộng cau mày mơ mơ màng màng giơ tay vỗ vỗ cái tay nào đó đang quấy rầy mình, sau đó tiếp tục ngủ.



Phương Đàn bị đánh cũng không quấy rối nàng nữa, cũng không có dự định đánh thức nàng sớm, nàng muốn ngủ thì cứ ngủ, thời gian này cũng không vội về kinh, kệ mấy lão già đó nháo mấy hôm đi.



Phương Đàn sờ sờ trên người cảm thấy mồ hôi dính dính, mà trên người Tống Ứng Diêu cũng y như nhau, Tống Ứng Diêu hiện tại vẫn chưa thức, nàng muốn trước đi tắm rửa một chút.



Đứng dậy khỏi giường là cảnh quần áo ném loạn bày ra trước mắt, Phương Đàn tìm y phục của mình mặc vào, thu dọn quần áo cho Tống Ứng Diêu, thấy nàng vẫn ngủ nên mở cửa đi ra ngoài.



Đi tới nhà bếp lạnh băng, Phương Đàn bất đắc dĩ thở dài, nàng nếu như lại đốt cháy nhà bếp, Tống Ứng Diêu nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng. Phương Đàn đành gọi ám vệ để họ hỗ trợ nấu chậu nước nóng, chậu nước nóng này vừa vặn đủ hai người bọn họ tắm rửa.



Ám vệ tuân mệnh vì Phương Đàn an bài tất cả, sau đí liền rời đi. Phương Đàn múc nước nóng đổ vào thùng gỗ, một thùng rồi một thùng mang vào gian phòng bên cạnh phòng ngủ, điều chỉnh nhiệt độ sau đó mới trở về phòng ngủ.




Phương Đàn gật đầu khẳng định, các nàng thẳng thắn nhìn nhau, nàng tin các nàng một đời cũng sẽ như vậy cầm tay tiếp tục đi, nên cũng không cần che giấu.



Đối với Tống Ứng Diêu mà nói trên người Phương Đàn có thật nhiều vấn đề nàng không hiểu, cho nên trong đầu mang rất nhiều nghi vấn, không biết nên hỏi cái nào trước, cuối cùng vẫn là quyết định hỏi ngay điểm mấu chốt.



“Vương Gia vì sao lại phẫn thành nam trang?”



Phương Đàn biết nàng ấy sẽ hỏi cái vấn đề này đầu tiên, trong lòng đã sớm chuẩn bị lời giải thích: “Vì để cho mẫu phi sống tiếp“. Tống Ứng Diêu vẻ mặt không hiểu, Phương Đàn mang quy tắc hậu cung nói cho nàng nghe một lần.



Tống Ứng Diêu không nghĩ hậu cung đẹp đẽ như vậy lại có quy tắc tuyệt diệt nhân gian, nàng sợ hãi đến run lên, Phương Đàn ôm chặt nàng nói: “Mẫu phi cũng là bất đắc dĩ, nếu như mẫu phi lúc đó không để ta trở thành nam hài, nếu như phụ hoàng thật sự qua đời, mẫu phi sẽ bị ép tuẫn táng theo phụ hoàng. Ta sẽ bị thái hậu mang về nuôi nấng. Dựa theo tính cách ghen tị của thái hậu, bà ta sẽ không thay nữ nhân khác nuôi con, ta tuyệt đối mất mạng, bà ta tùy tiện dùng một cái thủ đoạn liền có thể làm cho ta vĩnh viễn biến mất trong hoàng cung”



Nói xong lời cuối cùng Phương Đàn càng cười khẽ.



Tống Ứng Diêu tâm tình chính phức tạp, nghe được tiếng cười của Phương Đàn từ trong ngực của nàng thoát ra hỏi: “Vương Gia cười cái gì?”



Phương Đàn lấy ngón tay khều nhẹ mũi của nàng: “Ta nếu như không có hóa thành nam trang, ta sẽ không gặp nàng nha”



P/s: Cả nhà giáng sinh vui vẻ. Vote của hai chương H vậy mà khôg bằng mấy chương trước là sao há há há...