Vương Gia, Đi Thong Thả
Chương 99 :
Ngày đăng: 02:18 19/04/20
Phương Đàn từ hoàng cung trở lại vương phủ tùy tiện dùng ít cơm, lại tiến vào trong thư phòng, Tống Ứng Diêu nghe hạ nhân báo lại thì cũng tới thư phòng tìm nàng.
Sắc trời về chiều tối thời tiết cũng bớt oi nồng, nhiệt độ bắt đầu giảm. Trong sân Vương phủ đủ loại hoa cỏ cây cối, dưới mỗi tán cây tỏa bóng mát dịu êm, những con chim nhỏ đầu cành cây líu ra líu ríu hót như gọi mừng.
Trên dưới Vương phủ bắt đầu đốt đèn lồng khắc lên song cửa những bóng mờ khiến vương phủ càng thêm kì bí. Ngoài hành lang gió thổi mát lạnh đem quần áo đơn bạc của Tống Ứng Diêu tung bay, kể cả tóc mai cũng bị thổi đến không chỉnh tề rơi vào hai bên gò má.
Đôi môi ngọc diện, mắt ngọc mày ngài, khiến cho ai thấy khó mà quên.
Trong tay nàng cầm một thanh tiểu quạt giấy trắng như ngà voi, tay xoay chuyển quạt giấy xoay vòng, ống tay áo và vạt áo quấn quít lấy nhau. Góc váy tung bay phiêu dật như tiên nữ giáng trần.
Chờ đến trước cửa thư phòng nàng khép quạt giấy trong tay, giơ cánh tay sửa sang lại tóc tai sau đó tay chỉ gõ nhẹ cửa mấy lần.
Đến khi được người bên trong cho phép nàng mới đẩy cửa đi vào. Nhìn thấy người ngồi trên bàn tuy rằng mồ hôi đầm đìa vẫn hết sức chuyên chú, nàng quan tâm hỏi: “Vương Gia đã muộn còn ở trong thư phòng không đi ra ngoài một chút cho mát mẻ?” Tiện tay khép cửa phòng lại, nhìn chậu băng bên trong băng đã sớm tan lâu rồi.
“Nàng đến rồi sao? Ta một lát sẽ về phòng” Phương Đàn nghe tiếng Tống Ứng Diêu ngước nhìn lên đặt quyển sách xuống.
“Thiếp không muốn đợi nên đến tìm Vương gia” Tống Ứng Diêu vừa nói vào đi tới bên cửa sổ mở cửa sổ ra, bên ngoài gió mát tức khắc xông vào tràn ngập thư phòng đem hơn nóng bên trong cuốn đi.
Phương Đàn mát mẽ cảm thấy tâm tình khoan khoái rất nhiều, nàng đặt bút lông xuống đứng dậy đi tới phía sau Tống Ứng Diêu ôm nàng: “Thật không? nhớ ta à?” Nàng đặt cằm trên vai Tống Ứng Diêu.
Tống Ứng Diêu xoa mu bàn tay Phương Đàn nghiêng đầu hôn vào môi nàng một cái: “Nhớ thì thế nào“. Như một loại âm mưu đã được thực hiện được, khóe mắt đều cười lên.
Phương Đàn bị nàng hôn đến mở cờ trong bụng, không tự chủ nhếch lên khóe miệng giả bộ nói: “Bao nhiêu đó còn chưa đủ”
Tống Ứng Diêu nhấc mi nghiêng đầu muốn nàng một chút, Phương Đàn cúi đầu đang muốn hôn nàng thì cửa thư phòng đột nhiên vang lên.
Phương Đàn không vui ngẩng đầu lên hướng phía ngoài hỏi: “Ai?”
Người bên ngoài trả lời: “Vương Gia nô tỳ đưa chậu băng mới đến”
Tống Ứng Diêu buông tay Phương Đàn ra, từ trong ngực của nàng cũng thoát ra ngoài: “Vào đi”
“Vâng.” A hoàn nghe thấy bên trong thư phòng có âm thanh nữ tử liền biết Vương phi ở bên trong, A hoàn đẩy cửa ra cúi đầu trong tay bưng một cái chậu băng đi tới.
Tống Ứng Diêu thật lòng so sánh: “Đôi mắt, mũi là giống nhau”
Phương Đàn cao hứng: “Dù sao đây cũng là con gái của huynh trưởng ta, khó tránh khỏi cùng ta có chút tương tự”
Tống Ứng Diêu gật gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì trong lòng chát chúa, trên mặt không hiện ra: “Cũng thật đáng thương, hài từ vừa sinh đã không có mẹ”
Phương Đàn thở dài:“Đúng là đáng thương”
Tống Ứng Diêu suy nghĩ một phen, hướng về Phương Đàn đề nghị: “Vương Gia, chúng ta nhận hài tử về nuôi dưỡng đi”
“Nàng muốn sao?” Phương Đàn mừng tít mắt. Nàng để vú em tối nay ôm đứa trẻ này đến chính là muốn cùng Tống Ứng Diêu thương lượng một chút, không nghĩ tới nàng ấy và mình có cùng suy nghĩ.
“Ta nghĩ...” Tống Ứng Diêu dừng lại đem câu kia: “Nếu ta không thể cùng Vương Gia sinh hài tử, vậy thu dưỡng một đứa có làm sao...” Nhưng nàng nuốt trở lại vào bụng.
“Vậy nhận nuôi đi“. Phương Đàn sảng khoái đáp ứng: “Ta cũng có ý đó”
“Được” Tống Ứng Diêu cúi đầu nhìn hài tử thơ ngây gò mà lộ hồng.
Sùng sục một tiếng hài tử phun ra một ngụm nước miếng rất nhanh phá nát bầu không khí. Phương Đàn lấy khăn tay ra lau miệng cho tiểu công chúa, sợ Tống Ứng Diêu ôm lâu tay mỏi, Phương Đàn săn sóc nói: “Ta ôm một lát cho nàng, nàng ôm lâu sẽ mệt”
Cánh tay Tống Ứng Diêu quả thật có chút mỏi, liền đáp ứng yêu cầu của Phương Đàn, giang hai cánh tay giao hài tử lại.
Phương Đàn tiếp nhận hài tử muốn ôm đi, không nghĩ tới hài tử ở trên tay Tống Ứng Diêu như mọc rễ, bất luận nàng làm cũng không nhấc ra được.
Tống Ứng Diêu nghẹn lời: “Vương Gia, nàng ôm chính là tay của ta”
“Ủa?” Phương Đàn thú vị nhìn Tống Ứng Diêu. Tay lại hướng phía trong thăm dò, ngón tay đụng tới vật tròn mềm mại, đầu ngón tay ở đó chỉ trỏ một cái, Tống Ứng Diêu lập tức đỏ mặt.
Hai người xoắn xuýt thời gian thật dài, mới đem hài tử từ trong lòng Tống Ứng Diêu ta, hài tử nằm mở to tròn vo đôi mắt nhìn các nàng, không biết các nàng đang làm gì.
Sau khi Phương Đàn ôm lấy hài tử mới thở phào nhẹ nhõm, tràn đầy phấn khởi: “Ứng Diêu, chúng ta đặt tên cho con đi”