Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta
Chương 18 : Tư niệm hỗn loạn
Ngày đăng: 16:01 18/04/20
Mịch Chi ngủ dậy, uốn éo cơ thể mệt mỏi vài cái, đầu óc cảm thấy khá ê ẩm. Đêm qua, trong lúc cô mơ màng đã trông thấy một người ngồi bên cạnh cô, người đó chỉ ngồi yên và có vẻ như đang nhìn cô không rời mắt.
-Là mơ sao?
Mịch Chi nghĩ ngợi rồi thốt lên nhỏ xíu, lúc này Tiểu Hồng Tiểu Mai bước vào tay bê chậu nước chuẩn bị cho cô rửa mặt, súc miệng.
Sau khi thay đổi xiêm y, trong lúc Tiểu Hồng đang chải tóc cho cô, Mịch Chi lòng không khỏi thắc mắc buộc miệng lên tiếng.
-À đêm qua đa tạ cô đã chăm sóc ta nhé Tiểu Hồng! Thật phiền cô quá!
Bất chợt Tiểu Hồng ngớ người, mặt mũi ngây ngốc chả hiểu cô đang nói cái gì. Mịch Chi trông thấy bộ dạng đó của cô liền quay sang Tiểu Mai.
-Vậy ra là Tiểu Mai à? Cảm ơn...à đa tạ cô!
Lần này thì tới Tiểu Mai ngờ nghệch cả mặt mũi, thật sự hai nha hoàn không hiểu vị Nương Nương của họ đang nói gì cả.
Mịch Chi cau mày suy nghĩ, sao họ lại mang phản ứng đó, vậy xem ra đúng thật là cô nằm mơ rồi còn gì.
Cô nhún vai một cái, vẻ mặt thư thả nhưng chợt Tiểu Hồng nghĩ đến điều gì đó rồi reo lên.
-Nương Nương! Có phải người nói đến việc đêm qua khi người đột nhiên lên cơn sốt cao....
-Sốt cao?
Mịch Chi kinh ngạc xen ngang vào, hai mắt tròn xoe nhìn lấy Tiểu Hồng.
-Đêm qua ngọc thể của Nương Nương nóng bừng, là Vương gia đã thức suốt đêm để chăm sóc cho người.
Mịch Chi nghe đến đây đánh rơi luôn cây trâm cài mình đang cầm trên tay, cánh môi run run mấp mấy va vào nhau, đồng tử bất động mắt không chớp lấy một cái.
Cô không thể tin được những gì mình vừa nghe. Đêm qua Tử Lạc hắn chăm sóc cho cô? Vậy ra cái bóng người mờ ảo mà cô thấy chính là hắn. Vậy ra không phải là mơ? Cái quái gì vậy chứ? Rốt cuộc Tử Lạc hắn đang mưu tính gì trong đầu nữa? Hắn muốn đổi phương hướng tấn công cô bằng cách khác sao?
Mịch Chi đầu óc suy nghĩ muốn rối loạn cả lên, cô bây giờ chỉ muốn ra ngoài hít thở một chút khí trời cho thông thoáng. Thế là cô nghĩ đến Đồng Đồng, cô đã hứa đến thăm nó vậy mà cô vẫn chưa đi. Chắc hẳn nó đang trách cô làm người lớn lại nuốt lời.
[tam quy: ba lạy trong hôn lễ ngày xưa. Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái]
Cuối cùng không rõ vì cớ sự gì lại rơi vào Vạn Xuân Hoa trở thành ngọc nữ bị dân tình rao bán.
Rồi từ lúc cứu được nàng khỏi đó, cũng là lúc con người nàng thay đổi hoàn toàn. Khiến đầu óc hắn như quay cuồng, càng lúc càng trở nên điên loạn.
Nàng ta đặc biệt như vậy, khác biệt như vậy thật hắn dù đã quyết không để tâm đến cũng không được. Nàng lúc nào cũng khiến hắn phải để tâm đến, khiến hắn luôn cuộn trào ý niệm chiếm hữu không ngừng.
Có lẽ hắn đã quá thô bạo, dù nàng ta có thay đổi, có cường hào bao nhiêu thì căn bản cũng chỉ là một nữ nhi.
Hắn đã không khống chế được bản thân mà khiến nàng khổ sở. Thật sự càng nghĩ đầu óc hắn càng muốn nổ tung. Đúng là một nữ nhân không tầm thường! Tử Lạc hắn đây rốt cuộc còn phải tốn bao nhiêu thời gian nữa mới tường tận con người nàng đây?
-Vậy ra! Tử Lạc hắn..à Vương gia người ấy rất thương mẹ con cô sao?
Mịch Chi sững sốt thốt lên, cô thật không tin được vào những gì mình nghe mẹ Đồng Đồng nói tự nãy giờ.
Mẹ Đồng Đồng bảo phu quân của bà vốn là chỗ quen biết thâm tình với Vương gia. Dù khác nhau về giai cấp, chênh lệch địa vị nhưng Tử Lạc lúc nào cũng xem phu quân bà là hảo hữu. Sớm tối bầu bạn đàm tửu đánh cờ cùng nhau.
Nhưng khi triều đình khởi binh đánh giặc, thân là một binh lính hoàng triều phu quân bà không tránh khỏi số phận bi thương mà tử trận. Đến cả xác cũng không thể được tìm thấy nguyên vẹn mà mang về cúng bái.
Kể từ đó Tử Lạc hết lòng quan tâm đến cuộc sống của mẹ con bà. Hắn xem Đồng Đồng như đệ đệ ruột thịt, luôn kính trọng bà với cương vị như một vị đại tẩu. Bất kể ốm đau bệnh hoạn, lúc nào Tử Lạc cũng ra tay giúp đỡ mẹ con bà đến cùng.
Mịch Chi bần thần trở về phòng, cô ngồi phịch xuống giường. Hai mắt trơ ra không động.
Loạn rồi! Loạn thật rồi! Tử Lạc Vương gia mà cô biết từ đầu rõ ràng là một tên máu lạnh, tàn nhẫn biến thái, hoạn dâm cơ mà! Bây giờ khi không ở đâu lòi ra thêm mặt tốt về hắn thế này. Mẹ Đồng Đồng nói về hắn như thế há chẳng phải....hắn là một chính nhân quân tử sao chứ?
Nghĩ đến đây Mịch Chi mệt mỏi thở dài, cô nằm ngã ra giường thật mạnh khiến đầu va vào gối sứ một cái "cốp" đau điếng hồn.
Cửa miệng la lên khiến hai nha hoàn bên ngoài hốt hoảng phải đẩy cửa mà chạy vào.
Mịch Chi cô cuối cùng lại phải sắp hứng thêm một "thiên tai" gì nữa sao? Càng lúc cuộc đời cô càng cảm tượng cứ tối đen như đít nồi thế này!