Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta

Chương 34 : Người là quân tử, thiếp cũng là quân tử

Ngày đăng: 16:02 18/04/20


" Trả lại thân xác cho ta! Trả Dực ca cho ta! "



Mịch Chi kinh hãi mở mắt, cả người cũng đầm đìa mồ hôi. Giấc mộng vừa rồi, cô chỉ kịp nhìn thấy một thân ảnh mảnh mai tựa liễu mềm, người vận tố y, mạo dung hệt cô không ngừng than khóc đầy u uất.



Bất chợt, Tiểu Hồng đứng cạnh lên tiếng làm cô tỉnh táo trở lại.



- Nương Nương, người tỉnh rồi!



Mịch Chi có phần ngạc nhiên, khi mà trước mặt cô bây giờ là toàn bộ gia nhân trong phủ.



Tiểu Hồng đỡ cô ngồi dậy, cô chậm rãi đưa mắt nhìn khắp không gian trước mặt.



- Có chuyện gì sao? Mọi người....



- Nương Nương! Người đã ngủ từ sáng đến giờ đấy ạ!



Tiểu Mai đứng đó mạn phép xen vào, nhưng cũng vì đã hiểu rõ tính tình của vị Nương Nương này, nên họ cũng có phần không tiểu tiết như xưa.



Mịch Chi tròn mắt, ngạc nhiên nhìn họ.



- Ngủ...từ sáng...tới bây giờ!



Cô vừa nói vừa đưa mắt nhìn ra khung cửa, trăng cũng đã lên cao. Nhưng rõ ràng trươc đó, sau khi Tử Lạc rời đi, cô đã ở trong phòng.



Nhưng rồi sau đó, cô thật sự không nhớ gì nữa.



Nhìn thấy chủ tử biểu diện khó hiểu, Tiểu Hồng mới vội lên tiếng giải bày.



- Nương Nương! Sáng nay người đã bất tỉnh trong phòng.



- Ta..bất tỉnh?



Mịch Chi lại được thêm một lần kinh ngạc, nhưng rồi cô lại nghĩ, có lẽ là do tâm tư quá u uất khi đột ngột phải rời xa Tử Lạc, mới khiến cô quá đau lòng dẫn đến hao tâm tổn phế.



Cô buộc miệng thở dài, vô tình để Tiểu Mai nghe thấy, liền lật đật chạy đến đưa bàn tay che che miệng cô lại.



- Nương Nương! Người đừng nên than thở như vậy! Không tốt đâu!



Mịch Chi thắc mắc, rốt cuộc mấy người này đang làm trò gì ở đây? Bao nhiêu người đều tập trung lại cả, còn hai nha hoàn này, đến cả việc cô than thở cũng bị ngăn cản.



- Các người làm sao vậy?



Tiểu Hồng đặt tay lên bả vai thon thả của Mịch Chi, nhẹ nhàng cất giọng.



- Nương Nương! Từ hôm nay xin người hãy cố gắng bảo an ngọc thể. Vì Vương gia! Và hơn hết là vì thai nhi trong bụng.



Mịch Chi lúc này vừa kịp nghe một thanh âm chói tai, vang lên trong đầu, khiến thần kinh cô một lúc như bị căng ra.



Cô vừa nghe cái gì? Thai nhi? Là thai nhi ư?



Cô hít thở thật đều, chầm chậm nắm chặt tay Tiểu Hồng, giọng run run.




Rồi giờ đây phải ôm lấy con nhỏ, mà người xưa thì chẳng bao giờ có lấy một lần tương ngộ.



Khoé mắt Mịch Chi bỗng chốc cay xè khó chịu, làm Tiểu Hồng lo lắng sốt vó.



- Nương Nương! Người sao vậy? Không khoẻ ở đâu sao? Có cần nô tì truyền thái y?



- Không cần! Ta không sao!



Mịch Chi cắt lời, cô khép nhẹ mí mắt, hít thở thật đều trấn an bản thân. Có lẽ mang thai làm tâm lý cô nhạy cảm hơn hẳn, chỉ nghĩ linh tinh những viẹc không đâu.



Cô cùng Tiểu Hồng dẫn tiểu màn thầu dạo vòng quanh hoa viên, cùng nó vẽ vời nghuệch ngoạc trên giấy.



Chiều đến, sau khi đưa tiểu màn thầu về phòng, cô lại tiếp tục dạo bước ra biệt uyển, ngồi đó đợi trăng lên, thong thả thưởng nguyệt từ đáy hồ tĩnh lặng.



- Tử Lạc! Giờ đây người đang trên xe ngựa hay đã tạm dừng chân ở đâu rồi? Thiếp thật lòng nhớ người....nhớ đến hao tâm tổn phế mất rồi!



Bàn tay yên vị nơi bụng, xoa đều nhẹ nhàng, ánh mắt lắng đọng đầy tư mộ với một người.



Nơi rãnh môi khẽ cười, vậy mà sao cõi lòng vẫn không thể không thấy nặng trĩu.



Dù là cô đã tự nhủ với bản thân, sẽ không để tâm tư u uất, nhớ nhung ảnh hưởng. Nhưng cô nào có qua được chính con tim mình.



Cho dù bây giờ cô có viết ngàn phông thư cho Tử Lạc, cũng không thể nào tỏ rõ sự tương tư trong dạ. Ngàn con chữ trên giấy, cũng không thể nào kể xiết được thâm tình.



Cô hiện tại, chỉ có thể ước, rằng có thể đem nỗi mong nhớ này mà hoá thành nắng ấm hay sương đêm, hoà vào không khí gửi đến nơi xa xôi có người cô mong ngóng.



Hoá ban mai sưởi lấy người lúc lạnh giá.



Hoá hơi sương phủ lấy lúc chiều tà.



Mường tượng thân ảnh người trong tâm thức, vậy mà chẳng một lần có thể đưa tay chạm lấy.



Chỉ vừa chạm nhẹ một cái, nhân ảnh chẳng khác gì khói sương hay bóng trăng dưới đáy nước, nhạt nhoà mà tan biến ngay trước mặt.



Bóng hình người xa tận nơi chân trời, mà cơ hồ tựa như trong gang tấc.



Ánh tịch dương lụi tàn nhanh như chớp mắt, sương lạnh vương đầy tay áo người thương cũng không nặng bằng lệ đọng nơi khoé mi.



Dẫu phong hoa trác tuyệt thì đã sao?



Dẫu dung nhan khuynh thành thì thế nào?



Hồng nhan lỡ vướng bụi trần cũng bi ai mà rơi lệ. Nhạt nhoà má phần, mặn đắng nơi môi đào, đau thương giăng đầy cả nhãn ngọc.



Nhân thế dù huyên náo, cũng chẳng một lần sánh được lòng ai lúc này.



Thế gian hàng vạn người, gặp được nhau cũng đã là may mắn.



Ái tình này, thâm tình này trước sau cũng chẳng khác gì với nến cháy trước gió. Mãnh liệt vô cùng nhưng cũng chẳng kém bi thương.