Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta
Chương 44 :
Ngày đăng: 16:02 18/04/20
Khí tiết lập thu đang tràn về, vô số lá vàng trên từng nhánh cây nơi Vương phủ đã rụng dần, nhường chỗ cho những chồi non xanh um sắp vương mình chào đón sự trong lành, mát mẻ của nhân gian.
Nơi thư phòng, bàn tay nam nhân cầm cán bút mềm mại, uyển chuyển vạch ra từng đường nét trên bức hoạ chân dung nữ nhân, trong trang phục huyết y đỏ rực.
Dực Khương chợt khựng cán bút, khi điểm nhãn ngọc trên diện dung bức hoạ dẫu thế nào y cũng không đủ can đảm để mường tượng lại mà hoạ ra nó.
Nữ nhân trong bức hoạ ấy không ai khác, chính là nữ nhân y luôn đem lòng tâm niệm Uông Mẫn Xuyên. Cả bức hoạ gần như hoàn chỉnh, với một thân huyết y rực rỡ ngồi ôm đàn nơi vườn táo. Nhưng nhãn ngọc của nàng, Dực Khương y lại chưa thể một lần chấm bút cho chúng.
Thứ ám ảnh nhất đối với y, đó chính là đôi nhãn ngọc đó của nàng. Trải qua bao nhiêu cuồng phong bạo vũ, cũng phần nào cuốn trôi tất cả vạn sao tinh tú trong đáy mắt nàng. Thứ duy nhất còn sót lại, chỉ toàn là lệ sầu đau thương hay thống khổ.
Mỗi lần hồi tưởng về ánh mắt đó của nàng, thì tâm can Dực Khương y đây cũng thêm một lần tê buốt đến tận xương tuỷ.
Bất chợt, phía ngoài cửa, một nam hài tử tầm gần năm tuổi lon ton chạy vào, trên dáng người nhỏ nhắn thoăn thoắt khoác bộ gấm bào màu bạc có thêu hình lá liễu nhàn nhạt nơi tà áo. Ở đai lưng thêu bằng chỉ vàng, có đeo một mảnh ngọc bội, trên đó có khắc một chữ "Tử".
Chạy qua ngạch cửa, thằng bé lại liên tục kêu lên:
- Nghĩa phụ, nghĩa phụ...
Dực Khương lập tức gác tạm cán bút, đi ra khỏi bàn mà tiến về phía thằng nhóc nhỏ đang chạy đến, lại cúi người ôn nhu nói:
- Lại nghĩ ra thứ gì muốn học sao?
Tử Trì ngẩng cao đầu, bàn tay cầm khúc cây khô mà ve vẫy, luôn miệng cười nói:
- Nghĩa phụ, khi nào người mới dạy con học võ? Con muốn được như người, thật khí phách, hùng dũng!
Ôm Tử Trì ngồi dựa lưng vào gốc cây táo gần bên phần mộ, Dực Khương mắt vẫn nhìn đăm đăm về phía bia đá lạnh lẽo ấy. Trong tim y, mảnh tình duyên không tròn vẹn với Uông Mẫn Xuyên vẫn cứ luân hồi không ngừng. Mỗi khi đối mặt với nàng thế này, lại càng khiến mảnh vụn ấy ghim sâu vào mạch máu, đau đớn khôn cùng.
- Xuyên Nhi, nàng xem, lần này còn cả Tử Trì ở lại với ta. Cùng ta trò chuyện với nàng. Nàng...có nhìn thấy không?
Nhìn qua phần mộ cạnh bên, là nam nhân mà có lẽ cả đời cả kiếp này Dực Khương y cũng phải mang lòng đố kị, lẫn ngưỡng mộ. Ngưỡng mộ hắn có được cả con người lẫn trái tim của nàng, ngưỡng mộ hắn một đời anh dũng hi sinh trên quan trường vạn dặm. Lại ngưỡng mộ hắn, mang một ái tình bất diệt, cùng nàng ta đi đến tận cùng của địa lão thiên hoang.
Đố kị hắn, chỉ có một. Đó là kẻ đến trước lại không được vẹn ý, người đến sau lại trọn cả đôi đường. Dù là đến chết, cả Tử Lạc hắn và nàng đều nguyện lòng ở bên nhau nơi hoàng tuyền bích lạc.
Dưới bờ vong xuyên, trên cầu Nại Hà, họ liệu có gặp nhau hay không? Hoặc là cũng chẳng như ước nguyện, qua một bát canh Mạnh Bà, chuyện kiếp này cũng bị đẩy lùi chôn vùi trong tiềm thức.
Dực Khương thoáng nhìn xuống đứa trẻ trong tay mình, nhìn nó ngủ say ngon lành chẳng biết gì y vô thức cười nhạt. Mịch Chi cô rời đi, để lại thằng bé này cho y. Lại còn gửi gắm cả tương lai sau này của nó vào tay y, ngay từ đầu, là cô đã nợ y quá nhiều.
Đến tận giây phút cuối cùng của kiếp này, Mịch Chi cô vẫn còn nợ y thêm một ân nguyện nữa.
Bế Tử Trì đứng lên, Dực Khương chậm bước đi đến trước phần mộ. Thấu đáo nhìn lên tấm bia đá có khắc tên nữ nhân y yêu nhất. Tâm trán thoáng nhíu lại, nơi đáy mắt nam nhân hằn lên một thứ óng ánh hệt như pha lê trong suốt, lại pha lẫn chút khô cằn của sỏi cát bụi đời.
- Xuyên Nhi, nếu trên đời thực có kiếp sau, ta chỉ cầu xin được một lần gặp lại nàng. Đến lúc đó, dù có thế nào, thế sự ra sao, ta cũng không để nàng vụt mất khỏi tay ta thêm lần nào nữa. Kiếp này, nàng nằm đây với người mà nàng tâm niệm. Ta không oán nàng, cũng không trách nàng. Dưới hoàng tuyền, ta thực tâm chúc phúc cho nàng cùng nhị Vương gia đồng tâm giai ngẫu. Dực Khương ta...thua cả một đời này chỉ vì nàng.
Bóng lưng nam nhân bế nam hài tử trên tay chầm chậm đi khuất dần, ngay bên cạnh hai ngôi mộ bây giờ, chẳng ai để ý rằng đa vừa đâm chồi một thân cây táo nho nhỏ, non nớt. Các chồi lá xanh mơn mởn cứ không ngừng lung lay trong cơn gió thu đang lướt qua. Lại vô tình đánh rơi xuống hàng vạn chiếc lá úa ngả màu phủ xuống hai bia đá lạnh lẽo.
Là lá rơi vô ý, hay là hữu tình chạm phải. Nằm dưới phần mộ cứng rắn ấy, đôi phu thê năm nào đã cùng nhau hợp cẩn tấu đàn hoạ kiếm nơi vườn táo. Bây giờ, tuy kẻ không còn tấu đàn, người cũng không còn cầm gươm. Nhưng tương tư khúc mà người đã dạy, vĩnh viễn sẽ còn vang vọng mãi. Đường gươm người đã khắc, cũng vẫn mãi chẳng hao mòn.
Không cùng nhau đứng trên một mảnh đất, thì cùng nhau nằm chung trong một nắm mồ. Cùng nhau đợi mồ xanh cỏ, cùng nhau...đợi bia đá nhạt màu theo thời gian.
-END-