Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta
Chương 9 : Ngọc bội và yên ngựa
Ngày đăng: 16:01 18/04/20
. Tất cả văn võ bá quan đã hiện diện đầy đủ trong chánh điện, khung cảnh trang hoàng lộng lẫy vô cùng, lại còn rất náo nhiệt.
Tử Lạc thư thả sải bước, theo sau là Mịch Chi đáng thương, cô đi đứng thật khó khăn chết đi được. Bước chân rộng quá cũng chết, mà nhỏ quá cũng không xong. Mảnh ngọc ghồ ghề, lạnh ngắt kia cứ không ngừng cọ sát vào vách thịt bên trong.
Mịch Chi thật không chịu được, cô khẽ "A" một tiếng, người khác không nghe thấy nhưng Tử Lạc là người luyện võ, nhãn thính đều có phần nhạy hơn người khác rất nhiều.
Hắn quay đầu lại nhìn nữ nhân sau lưng mình, cô ấy bước đi rất chậm, thỉnh thoảng lại ẹo sang bên này, rồi ẹo sang bên kia. Vẻ mặt khổ sở khôn xiết.
Hắn chợt cười thầm trong bụng, rồi xoay người đi đến trước mặt Mịch Chi, giọng điệu ra vẻ ôn tồn, nhưng nụ cười lại cợt nhã đáng chết.
-Vương phi, Nàng đi nhanh lên.
Mịch Chi ngẩng mặt, cau có mày liễu, hai má ửng đỏ, cả người cứ nóng bừng. Thật sự hắn muốn hành hạ cô đến chết đi sống lại hay sao chứ?
-Vương gia.... Quả là thật biết.... quan tâm..... thê tử của mình.
Câu nói của Mịch Chi bị ngắt quãng bởi cảm giác châm chít, ngứa ngáy ngay hạ bộ. Thật chỉ muốn một đấm đấm vỡ cái mặt đểu cáng kia.
-Tham kiến Hoàng Thượng!
Tất cả văn võ bá quan trong triều đều đồng thanh gập người thi lễ với vị chân mệnh thiên tử đang an toạ bên trên.
Nhưng khi đến lượt Tử Lạc bước vào, hắn không hề gập người thi lễ, chỉ đấu hai tay lại với nhau, khẽ gật đầu lên tiếng
-Tham khiến Hoàng Thượng!
Mịch Chi choáng váng hoàn toàn, hắn không quỳ sao? Không cần thi lễ với cả Hoàng thượng. Dẫu biết hắn là hoàng đệ của Hoàng thượng, nhưng đáng lý ra vẫn phải hành lễ chứ.
Rốt cuộc tên Tử Lạc này là cái thứ gì trên đời này, hắn thật sự mang bên ngoài cái vẻ bất cần, khí phách lại ngất trời, hẳn là một vị vương gia cao cao tại thượng không sợ trời, không sợ đất, không sợ cả thiên tử.
Mich Chi càng hoảng hốt hơn khi Hoàng thượng vẫn không lấy làm một chút khó chịu nào với hắn. Lại còn ôn tồn nho nhã vô cùng.
-Đã lâu Hoàng đệ không vào kiến an Trẫm. Thật là Trẫm có rất nhiều chuyện muốn nói với đệ.
Hửm? Vậy há chẳng phải huynh đệ họ rất khắn khít sao? Trong triều đại này, trong cái hoàng cung này lại có thể tồn tại thứ thật sự gọi là tình thâm máu mủ?
Thật sự Mịch Chi bị mấy bộ phim mà cô xem ám ảnh sâu vào đầu óc rồi. Nơi thâm cung này toàn là mưu mô, xảo trá, bằng mặt chẳng bằng lòng. Cô vốn chẳng thể tin nổi nơi cung cấm nay liệu sẽ có ai là hoàn toàn không hề có dã tâm.
Mịch Chi lúng túng không biết phải làm thế nào, cô khẽ lên tiếng
-Tôi...có cần quỳ xuống không?
Tử Lạc khẽ nhìn cô, vốn dĩ hắn sẽ trả lời là "Không", nhưng đột nhiên hắn nghĩ đến mảnh ngọc bội đang bị bó hẹp bên trong cô. Hắn không những không giúp lấy cô, ngược lại càng muốn chơi cô cho hả dạ.
-Còn không mau hành lễ?
Hắn nhìn cô, ánh mắt đầy khiêu khích, khiến Mịch Chi lại muốn nổi cáu. Hắn đúng là muốn chơi cô đến cùng mà.
Mịch Chi cau có mặt mũi, đành cắn răng mà hạ thấp người hành lễ.
Tiên sư tên biến thái hoạn dâm, không ngừng nghĩ ra chiêu trò để hành hạ Mịch Chi.
Giờ thì cả người cô như bị tê dại, thần trí lại bị mớ khoái cảm lấn át. Miệng bắt đầu không cầm cự được nữa mà hé môi rên rỉ.
Tử Lạc thoáng nhìn sắc diện của cô, yết hầu hắn trượt xuống một cái, thật nữ nhân này chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến hắn dâng trào dục vọng.
Hắn khẽ lướt nhanh hai cánh tay xuống dưới, một tay giữ chặt một bên đùi của Mịch Chi mà dùng sức kéo chân cô rộng ra một chút.
Bàn tay còn lại trượt vào nơi tự mật của cô, hắn thình lình dùng ngón tay ấn mạnh một cái, mảnh ngọc phút chốc như chạm vào cả tử cung cô. Mịch Chi chỉ kịp thấy nhói ngay bụng nhỏ, rồi một dòng điện chạy thẳng cả sống lưng xông thẳng lên trí óc.
-Đừng.... đừng động vào....Vương gia...Người...người lấy nó ra...a....ưm...lấy ra đi....
Ngón tay hư hỏng của hắn cứ không ngừng ấn vào mỗi lúc một mạnh, khiến cơ thể Mịch Chi co rút hết lại, miệng thở hồng hộc, cặp ngực to lớn cứ theo nhịp thở dốc của cô mà lên xuống nhịp nhàng.
Dịch thuỷ tuôn ra mỗi lúc một nhiều, dù cách lớp vải nhưng cả ngón tay của Tử Lạc bị phủ đầy chất dịch trắng đục ấy.
Hắn cũng không thể cầm cự được lâu nữa, hơi thở hắn bắt đầu trở nên nặng nề. Sắc mặt lắp đầy màu dục vọng.
-Nàng thật đúng là nhạy càm, chỉ với mảnh ngọc này mà cũng có thể khiến nàng ra hay sao? Hửm
Tử Lạc vừa thì thầm tay vừa liên tục ấn mạnh vào tâm huyệt, khiến Mịch Chi khổ sở vô cùng.
Cảm thấy ấm ức tột độ, lửa giận vẫn còn đó nhưng không thể làm gì được. Cả thân người cô như tê liệt hoàn toàn không còn sức lực, cả thờ còn trở nên khó khăn thì làm sao mà đôi co nữa.
Giờ đây Mịch Chi không hề nói được một lời, cửa miệng nhỏ bé chỉ toàn phát ra tiếng rên rỉ đầy hoan ái.
Tử Lạc đưa một tay nắm lấy khuôn cằm của cô, xoay đầu cô về sau một chút, hắn nhoàng người ngậm lấy cánh môi anh đào.
Hắn ra sức quấn chặt lưỡi cô khiến cô không tài nào thở được. Hai mắt nhíu chặt lại, cánh tay cố gắng đẩy hắn ra nhưng bất thành. Hắn dùng tay còn lại siết chặt cả tấm thân nhỏ bé của cô.
Bỗng dưng hắn đứng dậy, bế lấy cô trên tay mặc cho cô vùng vẫy cỡ nào, đôi môi vẫn dán chặt môi cô nhằm không cho cô la hét.
Hắn chậm rãi tiến đến bên giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống, rồi cả thân người hắn nhanh chóng ngự trị trên người cô.
-Tên biến thái chết tiệt nhà ngươi, hành hạ bà đây chưa đủ sao hả?
Mịch Chi hét lên đầy căm phẫn khiến Tiểu Hồng và một nha hoàn khác bên ngoài phải giật mình.
Tuy lo lắng nhưng tuyệt nhiên họ không dám mở cửa bước vào, vì đã được lệnh của Tử Lạc, không có lệnh của hắn thì dù có nghe thấy gì cũng không được vào.
Tử Lạc nhìn lấy nữ nhân bên dưới hắn, rồi miệng nhoẻn cười đầy ý niệm.
-Hành hạ bấy nhiêu đủ rồi, để Bổn vương giúp nàng khoái lạc một chút.
Nói rồi nhanh như cắt, hắn mạnh bạo xé toạt hết y phục trên người Mịch Chi. Hắn nhanh đến nỗi cô chẳng kịp phản ứng được gì, khi nhận ra thì cả thân người hoàn toàn không mảnh vải che thân.
Thật sự ngay cả Tử Lạc cũng không biết từ lúc nào hắn lại muốn "hầu hạ" người khác. Nói đúng hơn chỉ với nữ nhân này mới khiến hắn muốn làm cho cô chìm trong khoái cảm mà hắn tạo ra.