Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

Chương 116 : Mười ngày đánh cuộc

Ngày đăng: 18:13 18/04/20


Editor: nhungchuoi 



"Đó là đương nhiên!" Công Ngọc Viêm Bân nhẹ nhàng cười cười, khuôn mặt đẹp như ngọc kia cười rộ lên giống như một loại gió xuân thổi vào khiến người khác cảm thấy thư thái.



Người nam tử tuấn tú phiêu dật trước mặt này từ đâu đó lộ ra vẻ tiêu sái tùy hứng, hơn nữa vừa rồi trong lúc vô tình nghe thấy lời nói vừa sâu sắc vừa độc đáo như vậy nên hắn mới bị hấp dẫn qua đây.



Không ngờ đến có thể gặp được người thú vị như vậy, Công Ngọc Viêm Bân đầy hứng thú, tao nhã mở cây quạt trong tay, cất cao giọng nói: "Vừa rồi trong lúc vô ý nghe thấy được công tử muốn mua lại phố Hoa Liễu này, sợ rằng là đang nói đùa rồi, ai mà không biết nhờ phố Hoa Liễu này mà các ông chủ ở đây đều vô cùng giàu có!"



Liếc mắt nhìn nụ cười ôn hòa của người đàn ông này, người này đang khinh thường năng lực của nàng sao? Vân Chỉ không chịu thua nhìn lại, chỉ là một con phố mà thôi, chỉ cần biết sử dụng kế sách thì đều có thể mua được. 



Bị Vân Chỉ nhìn chằm chằm như vậy, càng ngày Công Ngọc Viêm Bân càng không được tự nhiên, cúi đầu nhìn lại toàn thân mình từ trên xuống dưới kiểm tra một lần nữa, rồi lại ngẩng đầu lên, đã thấy nàng lộ ra nụ cười đầy ẩn ý, nụ cười ôn nhu như ngọc kia làm cho người khác cảm thấy như đắm chìm trong cảnh xuân sáng lạn.



"Nếu công tử cảm thấy không được, không bằng chúng ta đánh cược thế nào? Cược xem trong vòng mười ngày ta có thể thu mua toàn bộ cửa tiệm ở phố Hoa Liễu này được hay không!" Vung tay về hướng đường phố ngoài cửa sổ, tuy là đang cười nói nhưng giọng điệu trong đó khiến người khác có thể cảm thấy được là nàng không hề nói đùa.



Công Ngọc Viêm Bân bị giọng điệu bình tĩnh cùng ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ đôi má kia làm cho rối loạn, người đàn ông này là ai vậy, sao có thể nói ra một lời nói điềm tĩnh đến như thế, theo như hắn biết, ở Mặc Kỳ quốc trừ bỏ có mấy người kia ra thì cũng không tồn tại người nào có thực lực như vậy.



Trong lúc này, hắn cũng cảm thấy vô cùng hứng thú, người có ý tứ như vậy hắn cũng muốn hảo hảo mà kết bạn.



"Có thể, ngươi nói xem định đánh cược như thế nào!" Thu cây quạt lại, Công Ngọc Viêm Bân bày ra vẻ mặt lạnh nhạt đáp lại. Trong lòng tuy biết rằng người đàn ông trước mặt này không hề đơn giản, nhưng trước sau gì cũng không tin tưởng hắn có khả năng làm được việc này.



"Nếu người nào thua, người đó phải làm đủ mọi chuyện có khả năng cho đối phương trong vòng hai năm, không được đổi ý!" Dựng thẳng hai ngón tay đến gần trước mặt hắn, lúc này Vân Chỉ cười nụ cười vô cùng qủy dị.




Không đợi Tần Lãng đang kinh ngạc kịp phản ứng lại, nàng đã đẩy cửa đi vào, tự nhiên như là đang đi dạo phố.



Sau khi vào cửa, phát hiện trong đại sảnh không có lấy một bóng người, Vân Chỉ tìm đến một cái bàn nhàn nhã ngồi xuống, ngón tay thon dài bình tĩnh gõ lên mặt bàn vài tiếng, âm thanh vọng lại trong không gian trống trải nghe có vẻ đặc biệt to.



Chỉ trong chốc lát, một người phụ nữ mặc bộ đồ đỏ tươi, nhìn qua cách ăn mặc có thể biết đây là một người phụ nữ trung niên đi từ trên cầu thang xuống, nhìn thấy Vân Chỉ đang ngồi trong đại sảnh và Tần Lãng đứng phía sau lập tức để lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, nàng đã gặp bao nhiêu loại người, đương nhiên có thể nhìn ra được hai người này hoàn toàn không phải nhân vật tầm thường.



"Ai ôi, bây giờ còn là ban ngày ban mặt, công tử chẳng lẽ không chờ kịp sao!" Tú bà ưỡn ẹo cái thân thể đẫy đã đi đến trước mặt Vân Chỉ, khuôn mặt tươi cười trêu ghẹo.



"Như thế nào? Không hoan nghênh có phải không!" Vân Chỉ bày ra bộ dáng một công tử kiêu ngạo, khí thế quyết không chịu thua. "Bản công tử đến là đưa cho ngươi cơ hội kiếm tiền, ngươi phải nắm bắt lấy cơ hội........!"



"Hả....? Cơ hội gì cơ công tử, nói ta nghe một chút xem sao?" Tuy rằng trên mặt là vẻ mặt đặc biệt hứng thú, nhưng có thể nghe ra được trong giọng nói đã không còn bình tĩnh tự nhiên như vừa nãy, vén váy ngồi bên cạnh Vân Chỉ, cười quyến rũ nhìn Vân Chỉ.



Nhìn dáng vẻ đàm phán bình tĩnh thuần thục này của nàng thì xem ra cũng là người làm ăn, Vân Chỉ giữ vững tinh thần, như thế này thì càng muốn nắm chắc sinh ý này.



Từ từ tiêu sái đi đến mở cửa sổ phía trước ra, hai mắt nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, trong giọng nói chưa đầy sự kiên định, dũng cảm: "Bán lại nơi này cho ta, ngươi cứ tiếp tục làm theo ý ngươi, ta có thể biến nơi này thành nơi có lượng khách đến đông nhất, kiếm về số tiền lớn nhất trên vùng đất này.



Thật sự là có khí phách! Một người nào đó đứng ở một nơi bí mật khóe miệng nhếch lên, người phụ nữ này luôn biết cách để mình trở thành tiêu điểm chú ý!



HẾT CHƯƠNG 16