Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

Chương 13 : Đại tiểu thư ngốc nghếch

Ngày đăng: 18:13 18/04/20


Editor: nhungchuoi 



"Ùng ục........" Vân Chỉ bị một âm thanh kỳ quái làm cho hết hồn, thật vất vả mới tìm ra được nguồn gốc âm thanh.



Nghiền ngẫm nhìn bụng đứa trẻ, lại thấy người đó đã sớm đỏ mặt xấu hổ.



Vân Chỉ bất đắc dĩ thở dài, rõ ràng là tính tình lạnh lùng, thế  mà có thể đỏ mặt được.



"Chờ một chút." Để lại hai chữ, bóng dáng nho nhỏ đi ra khỏi góc tường, chỉ trong chốc lát đã không thấy bóng người đâu.



Không bao lâu sau, bé trai đã thấy Vân Chỉ mang theo nụ cười thỏa mãn trở lại, trước ngực ôm một cái bọc thật to, co quắp ngồi vào bên cạnh hắn, đem đồ trải ra: "Ăn nhanh đi!"



Bên trong có đủ loại điểm tâm màu sắc, đủ để hắn phải hung hăng nuốt ngụm nước bọt: "Ngươi có bạc sao?"



Vân Chỉ nhàn nhã cầm một khối điểm tâm: "Ta không có a, chẳng qua là có một tên mập mạp xách từ trong nhà ra ngoài, ta thuận tay giúp hắn thôi."



"Đây là ngươi trộm được?" Giọng nói bé trai cao lên, trên mặt đầy vẻ chính nghĩa không hài lòng.



"Nếu không phải thế thì có người tự đưa đến cho ngươi a?" Liếc hắn một cái, Vân Chỉ tiếp tục ăn điểm tâm trên tay, đứa nhỏ này không phải là quá mức tuân thủ đạo đức đấy chứ, rõ ràng là có năng lực tự đi tìm cái ăn nhưng lại vẫn chịu đói đến tận bây giờ: "Ngươi còn không ăn nhanh lên, cái này đã ăn qua, có muốn trả lại cũng không được nữa rồi?"



Bé trai há hốc miệng, không nói lại được câu nào, cũng chỉ lặng lẽ ngồi ăn điểm tâm.



"Chỉ nhi!" Đầu ngõ bên kia truyền đến một tiếng thét kinh hãi, hai người đưa mắt nhìn sang, liền thấy một đoàn người đang chạy về hướng bọn họ, quần áo hoa lệ, vừa nhìn đã biết là người giàu có.
Ai, thật là khí phách. Trong lòng Vân Chỉ ca thán một tiếng, theo đoàn người đi vào cửa.



Bên ngoài nhìn đã thế, tự nhiên bên trong cũng sẽ không kém, đình đài lầu các, cầu kiều nước chảy, đá ngọc thạch....... Cái gì cần đều có cả.



Tuy nhiên, trong lòng Vân Chỉ cũng không cảm thấy quá vui vẻ khi mình lại có phúc khi xuyên qua vào một gia đình giàu có, vừa rồi nhìn vẻ mặt của mẫu thân, nàng có thể nhìn ra hai mẹ con nàng ở phủ tướng quân cũng không phải tốt đẹp gì.



Quả nhiên, đúng với suy đoán của mình, đi tới liền chạm phải một đám người đủ mọi màu sắc, nhất cô gái đi đầu tiên, cái vòng eo õng ẹo kia khiến trong lòng Vân Chỉ khẽ vì nàng mà rớt một giọt mồ hôi, cái kia mà hung hăng bóp một cái chỉ sợ có thể vặn gãy trong một khắc.



"Ai ôi! Tỷ tỷ đã tìm được Chỉ nhi rồi sao! Ai nha, đây cũng không phải là lần đầu tiên mà đúng không!" Vừa nói vừa tiến lên nhéo nhéo vào gương mặt Vân Chỉ, trong giọng nói biểu hiện rõ ràng sự thất vọng.



Thời khắc bị cái tay đó chạm vào, ánh mắt Vân Chỉ tối sầm lại, nhưng vẫn nhịn xuống cảm giác muốn bẻ gãy cái tay kia.



Vạn Ức Liên liền đưa Vân Chỉ ra phía sau mình, lạnh lùng nhìn nữ nhân trước mặt: "Nhị muội, ngươi có lòng đến nghênh đón, ta biết. Hiện tại Chỉ nhi cần nghỉ ngơi, chúng ta đi trước."



Một người trong đám người tiến lên một bước nói: "Ai ôi! Nhị tỷnày, nhìn xem đại tỷ không bằng lòng gặp mặt chúng ta, trưng bộ mặt như vậy ra là để cho ai nhìnchứ? Cất giấu Chỉ nhi đi làm gì, chúng ta cũng đâu phải là sài lang hổ báo!"



Vạn Ức Liên coi như không nghe thấy, chuẩn bị kéo Vân Chỉ đi xuyên qua đám người đó.



"Mẫu thân, chó chó tới đón tiếp chúng ta sao!" Một giọng nói tựa như vô cùng khoan khoái của trẻ con cũng đủ để cho vẻ mặt của những người ở đây vỡ vụn, một đám trên mặt vốn đầy vẻ khinh bỉ trong nháy mắt bị tức giận thay thế, hồng xanh đan xen.



HẾT CHƯƠNG 3