Vương Gia Nói Một Câu
Chương 12 :
Ngày đăng: 00:17 22/04/20
Không đúng lắm a. Lý Trọng Dận vẻ mặt nghiêm túc nhìn các đại thần dưới triều thảo luận quốc sự vô cùng náo nhiệt, ánh mắt lại quét tới quét lui trên người Lý Trọng Gia cùng Thanh Thành.
Mặc dù trước kia Thái phó cùng Di Thân Vương không lui tới gì nhiều, nhưng khi Thanh Thành gặp Lý Trọng Gia vẫn sẽ chủ động chào hỏi, từ lúc trở về từ Tây Nam, Thanh Thành bắt đầu trốn tránh Lý Trọng Gia, xa xa nhìn thấy sẽ lủi đi mất, nếu tránh không khỏi thì cũng là một bộ “Ngươi không nhìn thấy ta”. Thật sụ rất có vấn đề.Lý Trọng Dận chuyển đổi tư thế, tiếp tục thâm tư thục lự.
Các lão thần trong triều thật vui mừng a, Hoàng thượng rốt cuộc đã trưởng thành rồi, nhìn xem, hắn đang vì quốc gia đại sự mà sầu lo không thôi.
“Kiếm Nam à, ngươi theo hoàng huynh thời gian cũng không ngắn ha.” Lý Trọng Dận gọi thị vệ bên cạnh Lý Trọng Gia đến tâm sự một chút.
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, ty chức từ năm tuổi cho tới nay vẫn luôn bầu bạn bên cạnh Vương gia.”Kiếm Nam sờ không tới đầu mối, quy củ đáp.
“Ngươi nói xem, chuyến hành trình Tây Nam này, Hoàng huynh có gì gạt trẫm hay không?”Lý Trọng Dận hỏi xong, liền thấy Kiếm Nam trừu trừu khóe miệng, có hi vọng rồi, “Còn không thành thật nói ra!”
Kiếm Nam do dự một chút, trong lương tâm giãy giụa với thánh chỉ một giây, quyết đoán nhoài người về phía trước đến bên tai Hoàng đế, thầm thì thì thầm nói ra.
“A ha ha ha ~~” Lý Trọng Dận cười cong mắt, nguyên lai là chuyện như thế. “Khởi giá, trẫm muốn tới phủ Di Thân Vương.”
Kiếm Nam giật nhẹ góc áo của hắn, “Hoàng Thượng, ty chức chưa hề nói gì cả.”
Lý Trọng Dận hiểu ý, vỗ vỗ bờ vai hắn ta, “Ái khanh, ngươi sao đột nhiên ở trong Ngự thư phòng vậy?Lạc đường sao?Ngươi định đi đâu?Trẫm phái người đưa ngươi trở về.”
Kiếm Nam nghiêm trang nói, “Ty chức định xuất cung, tiện đường tới đây.” Lừa quỷ hả! Cửa cung ở phía đông, ngự thư phòng ở phía tây cơ mà!
“Hoàng huynh!”Lý Trọng Dận bị kích động chạy đến vương phủ, ách… vừa vào cửa liền bắt gặp một người hắn phi thường không ngờ tới, thế cho nên hắn chuyển thân định vọt đi, nhưng đã chậm một bước.
“Hoàng Thượng thánh an.” Liễu Trường Châu âm trầm nói, “Nói vậy Hoàng Thượng nhất định đã hoàn thành tất cả công khóa hôm nay, tấu chương đã phê phục đầy đủ, Hoàng Thượng cần chính yêu dân như vậy, quả thật là phúc của thần!”
Lý Trọng Dận cười mỉa nói: “Liễu ái khanh, đó chỉ là việc nhỏ, lát nữa nói sau, trẫm lần này tới đây, là có chuyện quan trọng muốn nghị luận cùng Hoàng huynh.”
Lý Trọng Gia đứng dậy đem chủ vị tặng cho Lý Trọng Dận, lại bảo hạ nhân bưng trà bánh lên, Liễu Trường Châu nhìn đủ thứ đầy màu sắc trước mặt Lý Trọng Dận, lại nhìn nhìn một chén nước chè xanh lẻ loi hiu quạnh trước mặt mình, âm thầm lắc đầu, thật cưng chiều Lý Trọng Dận đến lên trời.
Lý Trọng Dận liên tiếp cường điệu hắn muốn bàn chút chuyện chuyện tư mật hoàng thất với Lý Trọng Gia, thậm chí còn uy hiếp không chuẩn Liễu Trường Châu tối nay ngủ lại trong cung linh tinh, sau đó nhận được thêm ánh mắt “an tâm” của Lý Trọng Gia, Liễu Trường Châu mới đứng dậy chờ ở cửa.
“Khụ khụ, hoàng huynh,” Lý Trọng Dận giả bộ dáng lão phu tử, “Phụ hoàng từng dạy chúng ta, làm người, quan trọng nhất là phải biết chịu trách nhiệm, đúng hay không a?”
“Ừ.” Lý Trọng Gia thản nhiên đáp.
“Bổn vương nói, muốn ngươi làm Di Thân Vương phi của bổn vương.” Lý Trọng Gia xuyên qua thân mình Thanh Thành, mặt đối mặt nghiêm túc nói, “Không cho phép cự tuyệt.”
Thanh Thành mê mang nhìn y, Vương gia đang nói cái gì, hắn vì sao nghe không hiểu?
Lý Trọng Gia cúi đầu hôn lên đôi môi Thanh Thành, vẫn mềm mại ngọt ngào như trong hồi ức, chính là người này, người y nhận định.
“Vương gia, ngài, biết mình đang nói cái gì?”Thanh Thành kích động hỏi, “Ngài, ngài tại sao có thể nói như vậy, ta, ta không phải cô nương xuất giá, không cần ngài phụ trách với ta.”
“Ta yêu ngươi.” Lý Trọng Gia thật sự nhìn vào mắt của hắn mà nói.
Thanh Thành nghĩ, thời khắc này chết đi cũng không sao cả, thủ vọng người kia đã rất nhiều năm, rốt cuộc đã quay đầu lại, nói lời yêu với mình.
“Nhưng, nhưng, ” Thân là hoàng trữ, làm như vậy chỉ sợ chọc người phi nghị, sẽ có rất nhiều phiền toái.
Lý Trọng Gia ôm Thanh Thành vào trong ngực, ôn nhu vuốt đầu hắn, “Không có việc gì, cứ giao cho ta.”Y hiểu được lo lắng ưu tư của hắn, chỉ cần hai người thật tình cùng một chỗ, bất cứ vấn đề gì cũng có thể giải quyết được.
Vài người nghe lén ngoài cửa nhỏ giọng nghị luận.
“Oa, Vương gia hôm nay nói thật nhiều!”Lưu Phong nói từng chữ từng chữ.
“Người hữu tình sẽ thành người một nhà,” Kiếm Nam hết sức vui mừng, Thanh Thành nếu làm Vương phi, hẳn sẽ rất dễ ở chung. Không những thế còn có thể thương lượng về chuyện lương bổng một chút, mình vậy mà xem như là bà mối đó.
“Xem đi, trẫm thật sự không làm chuyện xấu!”Lý Trọng Dận vui vẻ rạo rực nói với Liễu Trường Châu, “Trẫm luôn lo lắng Hoàng huynh sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại.”
Liễu Trường Châu đỡ trán, người một người hai nhà Lý gia cứ thường xuyên tùy hứng như thế sao, con nối dòng Hoàng thất phải làm sao bây giờ, phải ăn nói ra sao với người trong thiên hạ đây chứ? Tiên hoàng nhất định sẽ không tha mình!
“Ái khanh, ” Lý Trọng Dận kéo kéo góc áo của Liễu Trường Châu, chỉa chỉa mấy người đã bỏ đi mất, “Mọi người bảo đi lo liệu một yến hội cho Hoàng huynh cùng lão sư, chúng ta cũng cùng đi đi.”
Nhìn dung nhan mỉm cười ngọt ngào của Lý Trọng Dận, lòng Liễu Trường Châu đều yếu mềm hẳn đi, tiên hoàng cái chứ gì, sau trăm tuổi rồi tính sau.”Ân.” Hắn cầm tay Lý Trọng Dận, cùng nhau đi về phía trước.
Tương lai, xác thật sẽ có rất nhiều rất nhiều khó khăn không biết trước, nhưng mà, chỉ cần người mình yêu bên cạnh cùng đối mặt với mình thì sẽ không khó để ứng phó rồi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chính văn kết thúc ~ tát hoa ~